La Kiều thật sự bị dọa, Mông Đế tuy không nhổ lông cậu. Nhưng trực tiếp biến hóa hình thái, ngậm sau gáy, muốn tha cậu lên cây!
Ý đồ của con hoa báo lưu manh này đã quá rõ ràng!
Hai tiểu liệp báo trơ mắt nhìn La Kiều hệt như một con linh dương bị Mông Đế tha lên cây, sốt ruột vòng quanh gốc cây, cuối cùng quyết tâm, bắt đầu trèo lên, La Kiều bị bọn nhỏ làm sợ tới mức kêu to: “Không được leo lên! Ngoan ngoãn ở dưới đó cho ba ba!”
Mông Đế tha cậu lên cây, kết quả xấu nhất đơn giản là làm cậu mà thôi, nhưng hai tiểu liệp báo thì khác, Mông Đế hoàn toàn có thể một ngụm cắn chết bọn nhỏ!
“Ba ba…”
La Sâm còn đang treo trên thân cây, La Thụy thì ngồi chồm hổm bên dưới, ngẩng đầu lên, hai tiểu liệp báo đồng thời nhìn về phía La Kiều bị Mông Đế ngậm, ba cha con, sáu con mắt to tròn lưng tròng nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời.
La Kiều vươn chân trước quơ quơ với La Sâm: “Nghe lời, mau leo xuống, ba ba không có việc gì!”
Lời này vừa ra khỏi miệng, không riêng gì La Sâm, La Thụy cũng đứng lên, hai chân trước bấu vào thân cây, khóc ấm ức: “Thả ba ba ra…”
Tuy tình cảnh trước mắt làm người ta cảm động đến rơi nước mắt, nhưng La Kiều lại đột nhiên nảy sinh một loại ảo giác quỷ dị, giống như cậu cùng hai tiểu liệp báo hóa thành diễn viên chính bi kịch trong phim truyền hình, còn hoa báo Mông Đế chính là nhân vật phản diện, cường hào ác bá a! Cậu thì mang theo con nhỏ, cả ngày không được ấm no, hoa báo lại ăn ăn sung mặc sướng, không có việc gì liền chạy tới đùa giỡn cậu! Đợi đến lúc đùa giỡn không còn thỏa mãn, liền trực tiếp đóng gói mang cậu lên cây để ức hiếp…
La Kiều càng nghĩ càng cảm thấy cái chết hôm nay không thể nào tránh được, rốt cuộc nhịn không được mà khóc ròng: “Mệnh ta thật khổ a…”
Mông Đế bị tiếng rống đột ngột của La Kiều làm cả kinh, suýt chút nữa trượt từ trên cây xuống. Vội vàng leo lên ngọn cây, thả La Kiều xuống, dùng móng vuốt gẩy gẩy đẩy đẩy, La Kiều vẫn còn gào khóc; lại gẩy gẩy đẩy đẩy, La Kiều vẫn gào; lần thứ ba gẩy gẩy đẩy đẩy, La Kiều vẫn tiếp tục gào. Rốt cục Mông Đế mất kiên nhẫn, trực tiếp đặt móng vuốt lên lưng La Kiều, cúi đầu một ngụm cắn lỗ tai cậu, thế giới im lặng.
Mông Đế hài lòng nhả ra, không ngờ La Kiều đột nhiên biến hóa hình thái, thừa dịp Mông Đế thả lỏng liền lật người lại, hai tay dùng sức ôm cổ Mông Đế, hai cái chân thon dài quấn lấy cơ thể đối phương, há mồm cắn!
Cắn chết ngươi, cái đồ #¥
[email protected]#$! khoác da mỹ nhân!
Miệng liệp báo răng rất nhỏ, biến về bộ dáng nhân loại thì càng nhỏ hơn.
Vì thế, La Kiều không hề thương tổn đến Mông Đế, ngược lại thật sự cắn một miệng toàn là lông!
Mông Đế không hề để ý chút lực tẻo teo ấy của La Kiều, nhưng bị cắn vậy cũng không thoải mái, dứt khoát biến thành hình người, một phen túm lấy thắt lưng, tay kia thì nắm lấy cổ chân La Kiều, kéo đến khoát trên vai.
Ân, quả nhiên, eo liệp báo rất nhỏ, chân lại rất dài, cơ thể thực mềm mại a…
Lúc bắt đầu Mông Đế quả thực chỉ muốn liếm vài cái mà thôi, nhưng phản ứng của con liệp báo này thật sự rất thú vị, điều này làm Mông Đế bắt đầu lo lắng, nó có nên tiếp tục nữa hay không? Nếu La Kiều biết, đây chính là nguyên nhân làm mình lâm vào khốn cảnh, hẳn sẽ tìm một tảng đá tự đập vào đầu mình đi…
Bàn tay đang nắm cổ chân La Kiều bắt đầu dọc theo bắp chân trượt lên, lông tóc La Kiều lập tức dựng thẳng! Cậu bất chấp không thèm cắn Mông Đế, hé miệng, vừa định nói chuyện thì môi đã bị chặn lại!
Nghiêm khắc mà nói, này căn bản không tính là hôn, Mông Đế hoàn toàn làm theo bản năng của họ nhà mèo, chỉ muốn liếm La Kiều một chút, vô tình, miệng lại đối miệng, áp lên nhau.
La Kiều choáng váng.
Hiện giờ cậu nên phản ứng thế nào?
Đẩy Mông Đế ra, hai tay che ngực hét to, bảo lưu manh biến thái?
Hay cười quyến rũ, nâng cằm Mông Đế cười nói: mỹ nhân, kĩ thuật kém thế?
Hay là trực tiếp cho Mông Đế một vuốt, không chụp bay thì cũng đỡ tức?
La Kiều dứt khoát chọn loại thứ ba. Nhưng Mông Đế không để cậu có cơ hội vươn vuốt, nó đột nhiên túm lấy hai tay La Kiều, áp lên nhánh cây, rời khỏi môi La Kiều, một ngụm cắn lên phần cổ họng.
So với những cái răng bé xíu của La Kiều, mặc dù biến thành hình người nhưng răng nanh của hoa báo cũng có thể dễ dàng xé mở cổ La Kiều.
Không nói tới tư thế hai con báo trước mắt không hài hòa cỡ nào, chính là một chân bị khoát lên vai Mông Đế, chân khác thì vòng lên lưng đối phương, La Kiều cơ hồ bị ép tới thở không nổi, đặc biệt khó chịu a…
“Buông ra…”
La Kiều bị ép ngẩng đầu, âm thanh nói chuyện giống như len ra từ kẽ răng, khóe mắt vô tình nhìn tới La Sâm cùng La Thụy ở dưới, hai tiểu liệp báo cơ hồ không hề chớp mắt nhìn cậu cùng Mông Đế.
La Kiều trợn tròn mắt, này quả thực không nên để thiếu nhi nhìn thấy a!
Nhưng liệp báo ấu tể có cách nói này sao?
Hô hấp của Mông Đế dần dần nặng hơn, nó hưng phấn, phản ứng trực tiếp nhất là biến về hình thái hoa báo.
La Kiều trợn tròn mắt, tầm mắt vô thức nhìn xuống, lại xuống xíu nữa, ngắm tới nơi nguy hiểm nào đó, nhất thời lệ rơi đầy mặt.
Đây là muốn chơi SM thú nhân hay thế nào a?
Thật sự không chịu nổi a! Sẽ chết liệp báo a…
La Kiều run cầm cập, Mông Đế đột nhiên ngẩng đầu, vãnh tai, hướng về một phía cẩn thận nghe nóng, ánh mắt vàng nhạt nheo lại nguy hiểm, nó đột ngột buông La Kiều, dọc theo thân cây leo xuống.
“Giờ ta phải đi xử lý chút chuyện, lần sau tiếp tục!”
Thẳng đến khi bóng dáng Mông Đến biến mất trong bụi cỏ cao, La Kiều hơi lấy lại tinh thần. Bất quá, này có thể xem là tránh được một kiếp đi?
Lần sau tiếp tục? Ta điên rồi mới cùng ngươi tiếp tục ấy!
La Sâm cùng La Thụy thấy La Kiều ôm cây ngẩn người, kêu vài tiếng cũng không phản ứng, hai anh em buồn bực nhìn nhau, ba ba bị sao vậy a?
“Có phải ba ba lâm vào thế bí không?”
Lời nói của La Thụy xét theo một mức độ nào đó thì chính là chân tướng, nếu muốn từ trên cây cao như vậy xuống đất, La Kiều quả thực phải phí sức lực một phen.
Cuối cùng, La Kiều vẫn cẩn thận dùng móng vuốt bám thân cây leo xuống, bộ dáng tuy thật ngốc nhưng cũng lông tóc vô thương tuột xuống đất. La Sâm cùng La Thụy lập tức bổ nhào tới, ba cha con thân thiết cọ cọ nhau, liếm liếm an ủi nhau, này là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm cho đối phương.
Trong giới tự nhiên chính là vậy, mạnh được yếu thua. La Kiều nếu bị khi dễ mà lâm vào bế tắc thì không thể sống sót được, thay vì vậy thì cứ chết quách đi, tranh thủ đầu thai thành một con sư tử còn thực tế hơn.
Đương nhiên, này chỉ là ngẫm lại mà thôi, có thể sống, ai lại thích đi tìm chết chứ?
Việc cấp bách trước nhất vẫn là tìm thứ gì đó cho mình cùng con trai ăn đã.
Ba cha con rời khỏi gốc sung, dọc theo biên giới lãnh địa đi tới. La Kiều vừa đi vừa cẩn thận tìm kiếm bất cứ thân cây cùng tảng đá có dấu hiệu để lại, xác định chỉ có mùi Mông Đế đánh dấu, không còn kẻ săn mồi nào khác mới thở phào một hơi.
Lãnh địa của Ái Sa quả thực đã trở thành nơi vô chủ, gần đó cũng không có kẻ săn mồi thể hình lớn, này đối với La Kiều mà nói cũng có thể xem là chuyện tốt. Nhưng đồng thời, con mãng xà mà Mông Đế nói rất có thể ở ngay gần đây.
“Đi theo ba ba, đừng chạy loạn.”
Lúc tiến vào một bụi cỏ cao, La Kiều cẩn thận nhắc nhở La Sâm cùng La Thụy, nhất định phải theo sát mình, cậu không biết tập tính của mãng xà, cũng không biết nó đã ăn no rồi quay về ngủ hay chưa, cậu phải cẩn thận.
La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo đi rất lâu, trước khi mặt trời lặn, may mắn rốt cuộc cũng xuất hiện, La Kiều phát hiện một con thỏ đá. Tuy thịt thỏ đá ăn không ngon nhưng tốt xấu gì cũng có thể lấp đầy bụng. La Kiều cũng không vội vàng bắt nó, mà cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, thỏ đá thích sống quần cư, gần nhất nhất định không chỉ có một con này!
Quả nhiên, giống như La Kiều nghĩ, lai có hai con thỏ đá từ trong bụi cỏ nhảy ra, ba con thỏ đá trưởng thành, vừa lúc chia ra cho ba cha con. Bắt thế nào đây, La Kiều có chút khó khăn. Trên người thỏ đá có một loại tuyến đặc biệt, có thể phát ra mùi hương rất gay mũi, La Kiều có lẽ còn có thể ứng phó, nhưng La Sâm cùng La Thụy khẳng định chịu không nổi.
La Kiều bảo hai tiểu liệp báo ở đây trông con mồi, chính mình thì im lặng rời khỏi bụi cỏ cao, ở lùm cây gần đó tìm kiếm một phen, rốt cuộc cũng tìm ra một bụi gai có tác dụng gây tê. Tuy số lượng không nhiều nhưng bắt ba con thỏ đá thì vẫn dư dả.
La Kiều cẩn thận bố trí vài bẫy dây thừng trong bụi cỏ cao để đề phòng.
La Sâm cùng La Thụy lần này được phụ trách nhiệm vụ đuổi theo con mồi, hai tiểu liệp báo thực hưng phấn, này là lần đầu tiên bọn nó thật sự tham dự đi săn a.
La Kiều chỉ cần bọn nó đuổi mục tiêu chạy về phía bụi cỏ dấu gai gây tê, không cần bọn nó bắt lấy con mồi. Để liệp báo ấu tể sáu tháng đi bắt thỏ đá trưởng thành, hiển nhiên không khách quan chút nào.
Con thỏ đá ở gần nhất đã bắt đầu cảnh giác, thừa dịp nó vẫn chưa kịp phát ra cảnh báo cho hai đồng bạn, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo trong bụi cỏ nhảy ra, thỏ đá phát ra tiếng tru chói tai, vừa báo nguy cho đồng bạn, vừa xoay người chạy trốn, La Kiếu lúc xuất phát đã nhắm vào nó, con thỏ đá kia không tới mười giây đã bị La Kiều quật xuống đất, cắn cổ.
La Sâm cùng La Thụy tự nhiên không có khả năng có được tốc độ cùng sức mạnh như La Kiều, bọn nó dựa theo phân phó của cậu, đuổi hai con thỏ đá còn lại về hướng bẫy rập. Không ngờ trên đường lại nhảy ra thêm một con thỏ đá khác, con này không chạy trốn mà đưa lưng về phía hai tiểu liệp báo, dùng tuyến phóng ra mùi hôi.
La Kiều ném con thỏ đá vẫn còn chưa tắt thở, trực tiếp bảo La Sâm cùng La Thụy dừng lại, cậu tự vọt qua, cố chịu đựng mùi hương gay mũi, cắn chết con thỏ đá kia.
Hai con thỏ đá còn lại nhân cơ hội chạy trốn, này cũng có nghĩa bẫy rập La Kiều chuẩn bị trước đó hoàn toàn vô ích.
Tuy thu hoạch không được như mong muốn, nhưng hai con thỏ đá cũng đủ để bọn họ chống đỡ qua đêm nay.
La Sâm canh giữ bên cạnh con thỏ đá La Kiều bắt giữ đầu tiên, thấy chân nó còn đang cố gắng giãy dụa, liền không hề do dự cắn cổ thỏ đá. La Thụy nhìn La Kiều, ở cách đó không xa kêu lên: “Ba ba, ngươi không thấy thối sao?”
La Kiều cắn thỏ đá, đón gió rơi lệ, con trai, ba ba bị thối tới mức mất cả khứu giác rồi, còn biết cái gì mà thối hay không thối nữa a…
Cuối cùng, La Sâm cùng La Thụy chia sẻ con mồi đầu tiên La Kiều bắt được, về phần con thỏ đá ô nhiễm không khí lúc sau, toàn bộ thuộc về La Kiều. Không phải cậu không muốn bọn nhỏ ăn, chính là có nói sao hai tiểu liệp báo cũng không chịu cắn một ngụm.
La Kiều nhịn không được muốn bùng nổ một phen, đám nhỏ này, so với cậu còn kén cá chọn canh hơn a…
Đêm đó, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo trở về gốc cây sung, mặc dù ở đây rất có thể sẽ gặp con hoa báo đùa giỡn lưu manh kia, nhưng ít ra cậu cũng quen thuộc với nơi này, không cần lo lắng nửa đêm bị linh cẩu hay sư tử cắn một phát. Huống chi xem bộ dáng Mông Đế chạy đi, khẳng định có phiền toái không nhỏ, hẳn sẽ không trở lại sớm như vậy.
La Sâm cùng La Thụy ngoan ngoãn chạy theo La Kiều, cái gì cũng không hỏi.
Bụi gai làm bẫy rập bị La Kiều mang về, bố trí ở nơi mình cùng hai tiểu liệp báo ngủ. Bóng đêm bao phủ khắp nơi, tiếng sư tử gầm cùng tiếng kêu chói tai của linh cẩu lại vang lên, ba liệp báo dựa vào nhau, chìm vào mộng đẹp.
Giờ phút này, Mông Đế vừa mới cùng một con hoa báo đực khác đánh một trận, rồi đuổi ra khỏi lãnh địa của mình. Con hoa báo đực này hai hôm trước đã xông vào lãnh địa Mông Đế, lúc ấy Mông Đế đang vội vàng truy tìm La Kiều, mới để nó chui vào kẽ hở, nhưng nó lại không cẩn thận, tùy tiện xông vào trung tâp lãnh địa, gặp phải Bích Thúy Ti. Hoa báo cái mang theo ấu tể tuyệt đối không dễ chọc, tiếng hai hoa báo giằng co kinh động Mông Đế lập tức chạy về, kết quả cũng có thể đoán được.
Hoa báo đực tranh đấu dị thường kịch liệt cùng tàn khốc, thất bại rất có thể gặp phải trọng thương hoặc tử vong. Mông Đế trước giờ không hề nương tay với kẻ cạnh tranh. Con báo đực xâm lấn này có thể trạng tương xứng Mông Đế, cũng đang thời kì tráng niên, thực lực hai bên cũng xấp xỉ nhau, cuối cùng vẫn là Mông Đế nhỉnh hơn một chút, kẻ xâm lấn bị Mông Đế cắn bị thương chân sau, chỉ có thể ôm nỗi hận rời đi.
Bích Thúy Ti mang theo hai tiểu hoa báo tránh trên cây, thờ ơ nhìn hai hoa báo đực chiến đấu, nhìn Mông Đế thân thể cường tráng, giá trị vũ lực xếp hàng nhất, sâu sắc dạy dỗ tiểu báo cái: “Nghe này, sau này tìm báo đực, tuyệt đối không thể nhìn bề ngoài! Cho dù đẹp mắt cỡ nào, mạnh mẽ cỡ nào nhưng nếu không muốn cùng ngươi giao phối sinh đứa nhỏ thì đều phí công hết!”
Sư đàn Hoắc Tư Bỉ tối nay bắt được một con linh dương Topi, bảy con sư tử cái đã có hai con mang thai, bọn nó cần thức ăn để bổ sung thể lực, Nạp Tư lại đuổi tất cả sư tử cái qua một bên, một mình chiếm cứ cả con mồi.
Nhóm sư tử cái đã sớm quen với bản tính ngang ngược của sư tử đực, Sa Oa cùng Tổ Oa đi tới bên cạnh nằm xuống, nhóm sư tử cái tham dự đi săn còn lại cũng đi theo, con linh dương này cũng đủ lớn, Nạp Tư không có khả năng ăn hết toàn bộ, bọn nó có thể chờ.
Phỉ Lực cùng Ai La không có tính nhẫn nại như nhóm sư tử cái, bọn nó nghe thấy mùi máu tươi, chạy tới đây, hai con sư tử trẻ tuổi không chút sợ hãi phát động cướp đoạt, Nạp Tư không thể đuổi bọn nó đi, chỉ có thể thỏa hiệp.
Biểu hiện của ba con sư tử đực dừng trong mắt sư tử cái, Tổ Oa dời mắt khỏi Nạp Tư, nhìn Phỉ Lực cùng Ai La, hai con tiến hóa này rất trẻ tuổi, ếu muốn cùng bọn họ gây giống hậu đại thì ít nhất phải chờ thêm một năm nữa.
Tiếng dùng cơm của sư đàn kinh động nhóm động vật ở xung quanh, nhóm linh cẩu muốn chia một chút lại lùi bước trước mặt ba con sư tử đực, nếu chỉ có sư tử cái, hơn ba mươi con linh cẩu còn có phần thắng, nhưng là ba con sư tử đực thì thôi đi.
Đàn linh cẩu này sinh sống ở ranh giới lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ cùng hoa báo, có tổng cộng khoảng bốn mươi thành viên, có thể xem là một tộc đàn quy mô. Trong đàn có tám ấu tể, nếu toàn bộ có thể bình an trưởng thành, tộc đàn lại càng lớn mạnh hơn.
Nhóm linh cẩu rời đi tìm kiếm cơ hội khác, nhóm tiểu linh cẩu tránh trong ổ, chờ nhóm linh cẩu trưởng thành trở về. Hoa báo đực bị Mông Đế cắn bị thương, nó nằm trên thân cây cách nhóm tiểu linh cẩu không tới năm mươi mét. Tiểu linh cẩu phải im lặng, nếu bị con hoa báo đực này phát hiện thì bọn nó tuyệt đối không thể sống sót qua đêm nay.
Không biết vì sao, một tiểu linh cẩu đột nhiên chạy ra khỏi ổ, phát ra tiếng kêu, hoa báo đực trên cây liền nghe thấy…