Hai con gà gô cộng lại cũng chưa tới mười ký, La Kiều tận lực để La Sâm cùng La Thụy ăn no, còn cậu thì bụng vẫn đói tới kêu vang như trước.
Lúc mặt trời lặn, La Kiều đứng trên gò mối nhìn về phía xa, lọt vào tầm mắt là thảo nguyên mênh mông cùng cây cỏ khô héo, không có con mồi, cái gì cũng không có.
La Sâm cùng La Thụy không còn truy đuổi đùa giỡn như xưa, bọn nó cố gắng tiết kiệm từng phân thể lực có được, biện pháp tốt nhất là im lặng nằm úp sấp dựa vào người La Kiều, hưởng thụ hoàng hôn yên tĩnh.
“Ba ba, hôm nay có kể chuyện cổ tích không?”
La Thụy thích làm nũng với La Kiều, tiểu liệp báo sáu tháng vẫn còn mang tính trẻ con như lúc còn ba tháng. La Kiều thường nghĩ, có lẽ cậu cũng không xứng với chức vị ba ba, cậu luôn không thể thoát khỏi hình thức suy nghĩ của nhân loại, ở một điểm nào đó, điều đó đã gây ra sai lầm trí mạng cho cậu.
“Muốn nghe chuyện cổ tích à?”
“Muốn a.”
La Thụy cùng La Sâm tụ lại bên người La Kiều, bụng La Kiều vẫn trống rỗng, cậu thậm chí còn có thể cảm giác rõ ràng thể lực không đủ, cơ thể không ngừng tiêu hao mà suy yếu, nhưng cậu không thể lộ ra chút biểu hiện nào, hiện giờ cậu là tất cả của hai tiểu liệp báo, bắt đầu từ ngày nhặt được bọn nó, bọn nó đã trở thành cây trụ tinh thần chống đỡ cậu trong thế giới xa lạ này.
Ba con liệp báo nằm trong bụi cỏ cao, cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-liep-bao/1305396/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.