Chương trước
Chương sau
Hạ Hoa vội vàng rời đi, thực mau, lại sắc mặt cổ quái mà trở lại Hạ Triều Sinh bên cạnh.
"Tiểu hầu gia......" Nàng muốn nói lại thôi.
"Ân?" Hạ Triều Sinh phủng lò sưởi tay, liếc thấy nàng sắc mặt, trong lòng cũng hiểu rõ, "Thấy quan tài?"
Hạ Hoa gật đầu, quỳ gối trước giường, châm chước nói: "Hầu gia nhìn...... Không lớn cao hứng đâu."
Nàng nói được hàm súc, trên thực tế, Trấn Quốc hầu nơi nào là không cao hứng?
Trấn Quốc hầu sắp bị làm tức chết rồi.
Hạ Vinh Sơn trong lòng về điểm này đối Cửu vương gia hảo cảm, lại vì mấy cổ quan tài ma mà biến mất sạch.
Trái lại Hắc Thất, không những không sợ hãi khi thấy sắc mặt của Trấn Quốc hầu đen như đáy nồi mà còn chính mình đưa quan tài tới trước mặt nói bốc nói phét, nói này khẩu quan tài được làm bằng tơ vàng gỗ nam chế tạo, trong ngoài song tầng, bên trong còn nạm dạ minh châu.
"Tới tới tới, hầu gia, ta khai quan cho ngài nhìn một cái." Hắc Thất ân cần mà ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay sử dụng lực, nhẹ nhàng mà đẩy cái quan tài ra.
Trấn Quốc hầu triệt để bị chọc giận quá mức, lại kiêng kị mặt mũi Cửu vương gia, không có thẳng mặt quát lớn Hắc Thất, nhưng chờ Hắc Thất đi rồi, Hạ Hoa cách thật xa, đều có thể nghe thấy Trấn Quốc hầu phẫn nộ rít gào.
"Tiểu hầu gia......" Hạ Hoa trong lòng ý niệm lăn lại lăn, không biết như thế nào đánh giá Cửu vương gia, dứt khoát duỗi tay thay Hạ Triều Sinh dịch góc chăn.
Nàng từ nhỏ cùng hầu phủ cùng học tập kiếm, có công phu cũng ngang bằng, tay cũng là ấm áp, cho nên đầu ngón tay nàng chạm vào năm ngón tay của Hạ Triều Sinh, giống như đụng phải băng.
Hạ Hoa cái mũi đau xót, nhớ tới tiểu hầu gia bị bệnh tới thành bộ dáng này, đỏ hốc mắt: "Ngài không cần lại lo lắng Thánh Thượng tứ hôn. Theo ta thấy a, hầu gia sẽ tự thay ngài đi trước mặt bệ hạ cầu tình."
"Cầu tình?" Hắn giật giật ngón tay, chậm rãi lắc đầu, "Đi nói cho phụ thân, khi thượng triều, vô luận bệ hạ nói cái gì, đều không cần chủ động đề cập tới hôn sự của ta."
Hạ Hoa nghe vậy, khó nén khiếp sợ, buột miệng thốt ra: "Tiểu hầu gia, ngài thật không nghĩ gả cho Thái Tử điện hạ?"
Phải biết rằng mấy ngày trước đây, Hạ Triều Sinh còn khóc nháo muốn Trấn Quốc hầu đi trước mặt bệ hạ cầu tình đâu!
Hạ Triều Sinh nhìn hờ khép cửa sổ, gợi lên khóe môi, trong mắt hiện lên nửa tỉnh nửa mông lung: "Ngươi nói đi?"
Hạ Hoa tự biết nói lỡ, cuống quít quỳ lạy ở trước giường: "Nô tỳ...... Nô tỳ không nên đề Thái Tử điện hạ."
"Hoảng cái gì?" Hạ Triều Sinh thu hồi tầm mắt, lười biếng mà dựa vào trên đệm mềm, "Ngươi chưa nói sai, đứng lên đi."
Y hẹp dài đôi mắt hơi hơi nheo lại, nếu không phải lông mi còn đang run rẩy, phảng phất lâm vào ngủ say.
Hạ Hoa thấy Hạ Triều Sinh không giống bộ dáng tức giận, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy tay chân nhẹ nhàng mà bậc lửa châm lư hương ở đầu giường
"Liền ngươi đều hỏi như vậy......" Thanh âm bỗng nhiên từ phía sau thị nữ bay tới.
Hạ Triều Sinh tiếng nói thấp nhu, giống như triền miên mưa xuân, hàm chứa nước suối róc rách ý cười.
"Liền ngươi đều hỏi như vậy, huống chi là bệ hạ đâu?"
Hạ Hoa đầu ngón tay run lên, một tiểu tiệt hương tro dừng ở đầu ngón tay nàng, nàng lại không cảm thấy đau, từ ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân củaThu Thiền, mới giật mình hô: "Tiểu hầu gia, ngài đây là......"
"Ngươi còn không rõ ta ý tứ sao?" Hạ Triều Sinh đối nàng chớp chớp mắt, "Vẫn là ngươi cảm thấy, bệ hạ sẽ cho phép Thái Tử điện hạ cưới một cái người sắp chết?"
Hạ Hoa cả người chấn động, trong chớp nhoáng, minh bạch được ý tứ của Hạ Triều Sinh. Nếu Lương Vương biết được Hạ Triều Sinh không sống được bao lâu, tuyệt không sẽ đồng ý để y gả vào Đông Cung.
Bởi vì thien tử là tương lai của Đại Lương, tuyệt không có thể cưới một cái người sắp chết.
Nhưng nàng vẫn là không tin Hạ Triều Sinh hoàn toàn buông xuống Thái Tử điện hạ, nhịn không được thử: "Ngài vừa mới nói, nô tỳ sẽ một năm một mười mà chuyển cáo cho hầu gia, nhưng...... Nhưng Thái Tử điện hạ còn ở Kim Loan Điện trước quỳ đâu!"
"...... Tiểu hầu gia, ngài thật sự đã hạ quyết tâm sao?"
Hạ Triều Sinh như là nghe được thiên đại chê cười, phát ra tiếng cười khẽ.
Chẳng lẽ kiếp trước cửa nát nhà tan kết cục, còn không thể làm y hạ quyết tâm sao?
"Hạ Hoa ngươi nhớ kỹ, hắn quỳ, cũng không phải vì ta." Hạ Triều Sinh nhắm hai mắt, hôi kim sắc quầng sáng ở trước mắt y nhẹ nhàng mà nổi sóng, linh động như trước Kim Loan Điện, trên đường điêu khắc long, "Hắn quỳ, chỉ là vì được tin tưởng của Trấn Quốc hầu phủ thôi, lấy củng cố đó củng cố vị thế Thái Tử thôi."
"Tiểu hầu gia......" Hạ Hoa mặt lộ vẻ không đành lòng, "Nô tỳ đã biết."
Hạ Triều Sinh lo chính mình nói nhỏ: "Còn nữa, ta bồi Thái Tử điện hạ đi tới đi lui Thái Học 5 năm, bệ hạ sẽ không biết ta cùng với hắn tình nghĩa."
"Nhưng bệ hạ vẫn đem ta ban cho Cửu vương gia......"
Lương Vương ý muốn như thế nào?
"Thôi, ngươi đi tìm cha ta đi." Hạ Triều Sinh mệt mỏi, nằm ở trên giường không còn sức lực mà quơ quơ tay vào nàng đi.
Kiếp trước quá uất ức, kiếp này liền muốn nhiều phế tâm tư.
Y một bước cũng không dám đi nhầm.
"Vâng, nô tỳ liền đi." Hạ Hoa lĩnh mệnh mà đi, thuận tay lôi Thu Thiền đang muốn vào đi rồi đi, "Tiểu hầu gia nghỉ ngơi."
Thu Thiền thở dài: "Dược đã uống xong đâu."
Hạ Triều Sinh một ngày phải uống năm sáu loại bất đồng chén thuốc, qua loa không được.
"Chờ tiểu hầu gia tỉnh lại rồi nói sau." Hạ Hoa nhấp môi lắc đầu, "Theo ta đi tìm hầu gia."
"Là tiểu hầu gia phân phó sao?" Thu Thiền trợn tròn đôi mắt, khó xử mà đá hòn đá bên chân, "Hỏng rồi, hầu gia đang ở phu nhân trong phòng phát giận đâu...... Nói, nói Cửu vương gia......"
Câu nói kế tiếp, thân là thị nữ Thu Thiền là không dám nói, nàng chỉ có thể nhỏ giọng oán giận: "Vì bệ hạ tứ hôn, đầu tiên là hầu gia khuyên phu nhân bớt giận, này chớp mắt công phu, lại trái ngược."
"Kỳ quái, vị này Cửu vương gia rốt cuộc là thần thánh phương nào?...... Chúng ta tiểu hầu gia chúng ta phải tiến vào vương phủ, sẽ không mỗi ngày bị khinh bỉ đi?"
Mục Như Quy cũng không biết chính mình thanh danh ở Trấn Quốc hầu phủ hỏng hoàn toàn. Mục Như Quy kéo dây cương, nhìn chăm chú vào tự hoàng thành trung chảy ra màu bạc trường lưu.
Huyền giáp thiết kỵ đụng phải binh sĩ Kim Ngô.
Cầm đầu binh sĩ Kim Ngô xoay người xuống ngựa, trên người trầm trọng giáp trụ lóe lạnh thấu xương quang.
Mjc Như Quy vừa vào cả cung tất kính mà hành lễ: "Cửu vương gia!"
Mục Như Quy ngồi trên lưng ngựa, ẩn sau lớp mặt giáp là hai tròng mắt lộ ra hai điểm sát khí.
"Các ngươi đi hướng nơi nào?"
"Hồi Vương gia nói, bệ hạ có đang ở điện Thái Tử, lệnh ngài đi tới Trấn Quốc hầu phủ trước, thăm hạ tiểu hầu gia." binh sĩ Kim Ngô nghiêng người chắp tay, cung kính nhường đường, "Vương gia mời ngài."
Tướng sĩ đứng nhường sang hai bên, binh sĩ Kim Ngô đồng thời xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất: "Vương gia mời ngài!"
Mục Như Quy nắm chặt dây cương tay ngột mà buộc chặt.
Mục Ngư Quy phía sau, phía trước cửa Trấn Quốc hầu phủ chồng chất quan tài, trên khắp kinh thành không còn sự phồn hoa của đô thành nữa.
Hoàng hôn chìm vào sương chiều, gió lạnh ở hỗn độn thế gian du đãng.
Thượng kinh mùa đông đã tới.
Mục Như Quy thân mặc áo giáp đen xuyên qua lớp binh sĩ Kim Ngô. Chiều hôm buông xuống, màu hoàng hôn trải dài trên khắp con đường. Tiếng bộ giáp sắt dần vang đi xa, Mục Như Quy cũng không có quay đầu lại.
Nhưng Mục Như Quy biết, cái kia đối Mục Như Quy tránh còn không kịp hầu phủ, sẽ vì bung sĩ Kim Ngô đã rộng mở đại môn.
Tựa như Hạ Triều Sinh, tâm tâm niệm niệm, cũng cũng không là Mục Như Quy.
"Đi." Mục Như Quy nhẩc người xuống khỏi chiến mã, nó không rõ, vì sao chủ nhân lại nóng lòng về nhà mà đường đi thì lại đi ngược lại. Nhưng nó vẫn là nghe lời nói mà chạy như điên lên, thừa phong, đạp chiều hôm, đem Mục Như Quy đưa đến trước hoàng thành.
Bên trong cung đình không có đèn chiếu tới cuối cùng đường, hàm tiếp đầy trời tinh đấu, hối nhập cửu tiêu ngân hà.
Mây đen ở chân trời quay cuồng, cuối cùng một tia màu đỏ đậm hoàng hôn chiếu lên người Mục Như Quy mà vàng rực của một khoảng.
Toàn bộ cung nhân cùng nhuyễn kiệu chờ hồi lâu Nội Thị Giám quỳ lạy trên mặt đất, hô to: "Chúc mừng Vương gia đắc thắng về triều!"
Mục Như Quy xoay người xuống ngựa, nhìn thẳng Nội Thị Giám, tiếng nói lại sa lại ách: "Thay ta cởi bỏ áo giáp."
Nội Thị Giám không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy, trước lấy khăn rửa tay, lại khom người đưa cho Mục Như Quy: "Vương gia, bệ hạ biết được ngài chân tật tái phát, cố ý khiển nô tài đưa đỉnh đầu nhuyễn kiệu."
"Đa tạ hoàng huynh ban thưởng." Mục Như Quy ngón tay thon dài đè lại mặt giáp, đen nhánh như mực hai tròng mắt lộ ra tới, gắt gao mà nhìn chằm chằm Nội Thị Giám đang vù chính mình mà cởi bỏ áo giáp.
Nội Thị Giám kiểu gì thông minh, lập tức minh bạch ý tứ của Mục Như Quy, luống cuống tay chân mà đem dỡ huyền giáp xuống đưa cho cung nữ phía sau, lại vội không ngừng mà xoay người, thấy thân ảnh của Mục Như Quy sắp dung nhập bóng đêm, khó khăn mà trách làm hành động cẩu thả, lo sợ không lường, từ thái dương mồ hôi như hạt đậu liền cuồn cuộn không ngừng mà lăn xuống xuống dưới: "Vương gia, nhuyễn kiệu chính là bệ hạ phân phó a!"
Mục Như Quy nghe vậy, đột ngột mà dừng lại bước chân, nghiêng đầu không lạnh không đạm mà đánh giá Nội Thị Giám, không hề có độ ấm trong ánh mắt giống như Mục Như Quy mới vừa dỡ xuống trường thương, sắc bén dị thường.
Nội Thị Giám chỉ cảm thấy chính mình đối mặt không phải vụ vương gia tôn quý của Đại Lương, mà là đang đối diện với một con sói hoang dã, sắc mặt trắng xanh, mồ hôi lạnh như thác nước, liền xin tha đều đã quên.
Không khí cũng vì thế mà nổi lên một trận gió lạnh thoáng thổi qua vạt áo của Mục Như Quy. Mục Như Quy chậm rãi rũ mi mắt xuống, ánh mắt bên phải trên đùi bị thương, tiện đà nhanh chóng nói: "Ta sẽ tự hướng hoàng huynh giải thích."
Nói xong, không bao giờ để ý tới thái giám cung nữ phía sau, mặc cho bọn hắn nâng nhuyễn kiệu ở sau người đổ mồ hôi đầm đìa mà truy đuổi, thân ảnh thực mau bao phủ ở cung tường bóng ma.
Trước Kim Loan Điện, không khí lặng ngắt như tờ.
Chấp kiếm của binh sĩ Kim Ngô bậc lửa cung điện tứ giác ngọn đèn dầu, phía trước chính điện chính là đường kim long ở ánh lửa rực rỡ lấp lánh.
Mục Như Quy từ cửa chính mà đến, Mục Như Quy thân hình chiếu vào trên mặt đất, cuồng phong lôi như kéo đến không ngừng, giống như Tu La.
Trước Kim Loan Điện thái giám cung nữ, trừ bỏ bung sĩ Kim Ngô, tất cả đều đồng nhất mà quỳ rạp xuống đất.
Trước Kim Loan Điện lại xuất hiện một người không nên xuất hiện —— Thái Tử, Mục Như Kỳ. Gió cũng vì thế mà âm thầm nổi lên trong chớp mắt.
Không biết là cung nhân nào trong tay cầm đèn cung đình tuôn ra một đèn đóa hoa, bừng tỉnh sự yên lặng như biển sâu luca về đêm.
Mục Như Kỳ giữa chân mày nhảy dựng, trước mắt đầu hiện ra hình ảnh đáng sợ —— đó là Tu La, là ác quỷ, là lấy mạng oan hồn.
Hắn không chịu khống chế mà run rẩy lên, sợ hãi như thủy triều, mãnh liệt mà đến, hoàn toàn đem hắn bao phủ.
Trên thực tế, Mục Như Quy chỉ là cùng hắn gặp thoáng qua thôi.
Bên trong Kim Loan Điện đi ra một cung nữ lớn tuổi: "Vương gia, bệ hạ chờ ngài thật lâu."
Binh sĩ Kim Ngô theo nàng lời nói, đồng thời lui về phía sau, nhường ra một khe hở để Mục Như Quy đi vào.
Mục Như Quy thản nhiên cất bước, bước vào Kim Loan Điện khoảnh khắc, bên tai bay tới cung nữ nhắc nhở: "Vương gia chớ có bực Thái Tử."
Mục Như Quy thân hình hơi lớn, điểm điểm căng chặt hàm dưới.
Mà ngồi ngay ngắn ở long ỷ phía trên Lương Vương, đã gấp không chờ nổi mà đi tới, cầm lấy đôi tay của Mục Như Quy, thân thiết nói: "Vốn nên để cửu đệ trước về vương phủ nghỉ ngơi một chút, nhưng trẫm thật sự là lo lắng thương thế của ngươi, tổng muốn xem liếc mắt một cái mới yên tâm."
Mục Như Quy lãnh đạm tạ ơn, quỳ với điện hạ, chờ Lương Vương kế tiếp nói. Lương Vương ý của Tuý Ông không phải ở rượu.
Nếu thật lo lắng thương thế của Mục Như Quy, thì đã phái thái y đi vương phủ một chuyến, hoàn toàn không cần thiết để Mục Như Quy tới Kim Loan Điện, xem Thái tử quỳ gối trước điện.
Quả nhiên, trì chuyện một khắc ngắn ngủi đã qua đi, Lương Vương ho nhẹ một tiếng, bên người cung nữ hiểu ý, đôi tay dâng lên trước mặt Mục Như Quy thánh chỉ, chậm rãi mà giao thánh chỉ cho Mục Như Quy.
"Trẫm biết ngươi thích tiểu tử của Hạ Vinh Sơn. " Lương Vương tươi cười mà nói, "Trẫm cũng thật là thích hài tử kia...... Y ở trong cung 5 năm, luôn khiến trẫm cùng Thái Hậu vui vẻ không thôi."
"...... Đây là trẫm tứ hôn cho ngươi và y, ngươi cầm lấy thánh chỉ đi."
Mục Như Quy cúi đầu không nói, vừa không tiếp thánh chỉ, cũng không xuất hiện biểu cảm gì.
Lương Vương có chút xấu hổ, mặc một lát, lại nói: "Thái Tử của trẫm chưa rõ việc, tâm tính chưa định, quỳ gối điện trước cũng chỉ là làm bộ dáng thôi, đều không phải là thật muốn cùng ngươi đối nghịch. Cửu đệ, ngươi chớ có cùng tiểu bối so đo."
"...... Trẫm, tất nhiên là lấy ngươi làm trọng."
Mục Như Quy hóa thành đá cứng, bất ngờ trở nên đông cứng.
Lương Vương thiếu kiên nhẫn, đứng dậy đi đến trước người Mục Như Quy: "Cửu đệ, ngươi nghĩ muốn cái gì, nói thẳng đó là, trẫm đều chuẩn ngươi, coi như thưởng ngươi định quốc an ban thưởng công lao!"
Bên trong Kim Loan Điện cung nhân theo Lương Vương nói, một cái tiếp theo một cái quỳ lạy trên mặt đất, chỉ có Mục Như Quy cho dù quỳ trên mặt đất, eo cũng thẳng thắn như thanh tùng, ánh nến sum suê, mảnh dài thân ảnh lan tràn đến long bào củainh hoàng, phảng phất ở biển sâu mà giao động.
Lương Vương ngột địa tâm giật mình, lại nghe Mục Như Quy nói: "Thần đệ sợ hãi."
"...... Nhưng cầu hoàng huynh thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
"Ngươi nói cái gì?!"
Mục Như Kỳ mơ màng hồ đồ mà quỳ gối trước Kim Loan Điện, quanh thân tuy bị ngọn đèn dầu ánh đến lượng như ban ngày, trước mắt lại còn bồi hồi kia nói đen nhánh trung phiếm huyết sắc thân ảnh.
Đó là cửu thúc của hắn, Mục Như Quy.
Mọi thanh âm đều im lặng, chi chi khanh khách va chạm thanh ở trước Kim Loan Điện quanh quẩn.
Trước Kim Loan Điện không có lão thử, chỉ có một dọa phá gan Thái Tử.
"Không...... Đừng giết ta......" Hắn lâm vào ma chướng, nói đến không một ai có thể nghe hiểu hắn đang là nói gì, hắn ôm chặt lấy cánh tay của chính mình.
Đúng vào giờ phút này, Kim Loan Điện trầm trọng cửa cung lại lần nữa mở ra.
Cung nữ đưa không nói một lời đưa Mục Như Quy ra tới, binh sĩ Kim Ngô cung kính né tránh mở ra.
Mục Như Quy đôi tay bối ở sau người, đồng tử đen nhánh, xuất hiện hình ảnh ngược hai điểm màu đỏ đậm ngọn đèn dầu, phảng phất thị huyết yêu ma, cách gió lạnh, đối thượng Mục Như Kỳ kinh sợ ánh mắt.
"Cửu vương gia ——!"
Tiếng kinh hô vang lên.
Binh sĩ Kim Ngô liền kiếm ra khỏi vỏ, lại không đuổi kịp tốc độ của Mục Như Quy.
Không biết khi nào, Mục Như Quy rút ra bội kiếm bên cạnh người binh lính Kim Ngô, cách từ từ ngự trên đường kim long lộng lẫy, thẳng tắp ném tới Mục Như Kỳ.
Hàn kiếm như cung tên, hoàn toàn bay tới nằm ngay trước chỗ mà Mục Như Kỳ đang quỳ gối trên nền gạch đá. Thân kiếm sắc bén chiếu ra một trương bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo khuôn mặt.
Thân kiếm sáng bóng tựa như ánh trăng.
"Cưới y" Mục Như Quy nhìn chằm chằm Mục Như Kỳ, ánh mắt sáng quắc, "Đối xử với y hảo."
Mục Như Quy chỉ nói vỏn vẹn hai câu lời nói.
****************
Sinh Sinh: Ngươi là không cần ta nữa sao.
Quy Quy: Sinh nhi ngươi chớ hiểu lầm ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.