Thượng kinh vào tháng bảy, mưa to như trút.
Trước Kim Loan Điện, Mục Như Quy thân khoác ngân giáp binh sĩ Kim Ngô hợp thành một đài kín không một kẽ hở tường, mà khung cảnh đại điện dưới, nơi nào cũng dính đầy máu tươi, nước mưa trào dâng hướng tới bức tượng điêu khắc bằng bạch ngọc mà thành một đường ngăn cách.
Trước cửa cung Kim Loan Điện xuất hiện một tiểu thái giám khuôn mặt tái nhợt. Bên ngoài mưa bụi lanh lẽo, gió thổi ầm ầm tiến vào trong điện, làm ướt cả bộ quần áo màu xanh lá của tiểu thái giám.
Tiểu thái giám cố sức mà nhón mũi chân, ánh mắt lướt qua đám binh sĩ Kim Ngô thân mang áo giáp đứng thành hàng, tiểu thái gián dừng lại ở cửa chính cung màu đỏ thắm phía trên -- gió như biến thành sự phẫn nộ, tự trời cao hung hăng mà tưới mà xuống. Đó là Trấn Quốc phủ nhuốm đầy máu tươi.
Tiểu thái giám đành rùng mình một cái rồi lùi về sau, vội vàng trở lại bên trong Kim Loan Điện, hành lễ với người ngồi ở bên trên long ỷ: "Bệ hạ......"
Cuộn tròn ở trong bóng tối đó chính là thân ảnh minh hoàng, với vẻ ngoài tiều tụy, sắc mặt tối sầm, nếu như không phải trên người hắn mặc trường bào thêu hình rồng, thì ai cũng sẽ không tin đây là hoàng đế Đại Lương.
Hắn mở miệng, tiếng nói khàn khàn: "Cửu hoàng thúc dẫn người đánh vào được?"
Tiểu thái giám lại run run lên: "Thượng...... Chưa."
"Chưa?" Ngồi ở long ỷ phía trên Mục Như Kỳ cố sức mà hoạt động, miễn cưỡng ngồi ngay ngắn, tròng mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-de-vuong-trong-tay-kieu/1161487/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.