Lâm Nhi trước giờ không hề xấu, chỉ là tính tình khá trầm, tự co hẹp bản thân, không giao du người ngoài nên xuề xòa, tự biến mình thành người đơn điệu, tẻ nhạt. Lâm Nhi giờ đây đã khác xưa. Cô dựa vào khả năng trang điểm sẵn có, thêm sự tự tin của phụ nữ trưởng thành trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Cô đi làm ở tiệm bánh đã được một tháng. Quay cuồng chuyện cơm áo gạo tiền mà một số chuyện trước đây cô phải tạm gác lại. Vòng xoay của cuộc sống vốn nghiệt ngã thế, khi bản thân còn trăm mối lo thì nghĩ gì đến những chuyện khác. Thực ra là Lâm Nhi có nghĩ nhưng cô để ổn định cuộc sống rồi nghĩ tiếp. Làm việc ở tiệm bánh khiến cô luôn chân luôn tay, về đến nhà lăn ra ngủ đâu có thời gian để nghĩ nhiều.
Sáng thứ bảy tuần này, cô vẫn đi làm nhưng xin sẽ xin nghỉ sớm để ra thăm mộ bà, hôm nay là tròn 100 ngày bà cô mất. Đang loay hoay trong tiệm bánh thì giọng nói quen thuộc cất lên: "Cho tôi lấy bánh này". Hai nhóc nhân viên còn mải chạy bàn, Lâm Nhi vội ngẩng mặt lên, là Mạc Gia, cô vui vẻ vì gặp được anh ở đây: "Bác sĩ Mạc Gia, rất vui được gặp anh, tôi có thể giúp gì cho anh ạ?"
Mạc Gia nhìn trúng chiếc bánh kem hình đầu heo đáng yêu, là phiên bản cao cấp hơn bánh kem cô tặng anh năm 12 tuổi. Lâm Nhi vẫn thích tạo hình chiếc bánh này nên so với trước đây cô chỉnh đường nét rất chu đáo, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-co-chu-tiem-banh/2881967/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.