Tuy rằng biểu tình của Trương Hàng vẫn rất đạm mạc, cũng không có ngôn từ ác ý gì, thế nhưng đối với một Trương Hàng trong lúc pha rượu cho dù bị khách hàng chọc ghẹo cũng mỉm cười đối mặt, sắc diện như thế hiển nhiên đã là ghét bỏ không hơn không kém. Lục Thừa Nghiệp từ lúc thức tỉnh cách đây nửa tháng đã vô số lần tưởng tượng qua tình cảnh tái ngộ cùng Trương Hàng, vui sướng có, bi thương có, si ngốc có, thậm chí oán trách cũng có… mặc kệ là loại tái ngộ nào cũng đều nghĩ đến, duy chỉ có một loại biểu tình này là chưa từng có —— chán ghét.
Hắn là cỡ nào muốn tiến lên ôm lấy Trương Hàng, sưởi ấm thân thể đã trở nên lạnh lùng nọ. Thế nhưng nguyên nhân khiến Trương Hàng trở nên lạnh lùng lại cố ý chính là bản thân hắn, chuyện này khiến hắn không biết phải làm sao an ủi mới tốt. Nếu như bên cạnh không có ai…
Ánh mắt của Lục Thừa Nghiệp tối sầm lại, cố gắng tỏ ra tỉnh táo hỏi: “Năm năm trước? Vì sao chỉ một lần gặp gỡ cách đây lâu như vậy mà em vẫn có thể nhớ rõ?”
Trương Hàng rõ ràng đã không muốn nói chuyện cùng Lục Thừa Nghiệp, cậu chỉ thản nhiên trả lời: “Tổng giám đốc Lục quý nhân bận rộn, đại khái đã quên chuyện xảy ra năm năm trước rồi. Ngài có thể đi tra một chút liền hiểu.”
Dứt lời liền đem chai rượu trên quầy bar trả về đúng chỗ, quầy bar của bartender khiếm thị đều là tự mình dọn dẹp, không thể để người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-cho-dan-nguoi-mu-trong-sinh-thanh-dao-manh-khuyen/1880973/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.