Chương trước
Chương sau
Xông qua vô số đèn đỏ, lại đụng phải vài lần lề đường, rốt cuộc gã cũng đã có thể ngừng xe lại trước cổng công ty của Tiêu thị, xuống xe nhìn lên cao ốc của tổng bộ Tiêu thị vẫn còn huy hoàng như ngày nào, Mạc Chấn Hào cười dữ tợn đánh vài cái nấc cục lảo đảo xuống xe cầm súng cất vào túi sau đó đi tới trước cổng lớn của công ty.

Bảo an ngoài cửa nhíu nhíu mày, ngăn cản người đang đi loạng choạng trên người lại nồng nặc mùi rượu lại, “Mong ngài xuất trình thẻ nhân viên của chính mình ra để chúng tôi kiểm tra.”

“Cút ngay!” Mạc Chấn Hào phất tay, “Lão tử tới đây tìm Tiêu Ảnh cùng Mạc Cảnh Tuyên!”

“Nếu ngài không thể đưa ra thẻ nhân viên ở nơi này, vậy thì chờ trạng thái của ngài tốt hơn rồi hẳn cầm theo chứng minh thư của mình quay lại đây đi ạ.” Một bảo an khác nói.

“Nếu tụi mày không lăn, vậy đừng trách tao.” Dứt lời Mạc Chấn Hào liền móc súng ra, hướng hai gã bảo an nổ hai phát súng.

“A!! Giết người!!” Nghe được tiếng súng, người ở đại sảnh cùng lầu một bắt đầu hoảng loạn cuống cuồng lên, mọi người đều vội từ cửa thoát hiểm chạy ra bên ngoài.

Mạc Chấn Hào đánh vài cái nấc cục, cầm súng vòng qua người của hai gã bảo an đã bị bắn ngã xuống đất trực tiếp đi vào bên trong, bước vào thang máy, nhấn tới tầng cao nhất nơi văn phòng dành riêng cho tổng tài.

“Ngài có hẹn trước không ạ?” Trước cửa, nữ tiếp tân lễ phép hỏi Mạc Chấn Hào.

Mạc Chấn Hào giơ súng về phía nữ tiếp tân quát: “Cút đi, bằng không tao bắn chết mày bây giờ.”



Nhận ra là tổng tài Mạc thị, cô run run, ngó mắt về phía văn phòng tổng tài, cuối cùng cũng đứng dậy vòng qua bàn làm việc của chính mình, hướng tới thang máy chạy qua đi, trước lúc vào thang máy cô liền lớn tiếng kêu to: “Tiêu tổng, Mạc tổng, chạy mau!!!” Kêu xong liền lộc cộc nhanh chóng chui vào trong thang máy.

“Sao lại thế này?” Tiêu Ảnh nhíu mày đi về phía cửa, còn không có tới kịp mở cửa, cửa đã bị mở ra từ phía bên ngoài.

Mạc Chấn Hào giơ súng về phía ngực của người trước mặt mình, không chút do dự khấu động cò súng "Phanh!”

Nghe được tiếng súng, Mạc Cảnh Tuyên từ phòng trong ra tới chạy nhanh về phía Tiêu Ảnh “Bảo bảo!!!”

“Đừng tới đây!!” Tiêu Ảnh hét lớn một tiếng, sau đó nhanh chóng bắt lấy súng của Mạc Chấn Hào.

“Phanh! Phanh! Phanh!” Mạc Chấn Hào liền bắn ra thêm vài phát nữa, một viên cuối cùng bởi vì Tiêu Ảnh dùng hết sức xoay ngược lại, chính vừa lúc đánh trúng vào đầu của Mạc Chấn Hào.

“Phịch ——” Mạc Chấn Hào ngã xuống đất.

“Phịch ——” Tiêu Ảnh cũng tùy theo ngã xuống.

“Không!!!” Này hết thảy phát sinh quá nhanh, Mạc Cảnh Tuyên thậm chí còn chưa kịp đuổi tới trước mặt Tiêu Ảnh.

Ba tháng sau ——————

trong phòng VIP của bệnh viện, Mạc Cảnh Tuyên đã trở nên cực kỳ gầy ốm, cậu cũng giống như ngày xưa, chăm chỉ mát xa thân thể cho người đang nằm trên giường vẫn chậm chạp không chịu mở mắt ra nhìn cậu, “Bảo bảo à, đã ba tháng rồi, anh còn tính toán ngủ bao lâu nữa? Bác sĩ nói thân thể của anh đã khôi phục lại rồi, vì sao anh lại không chịu tỉnh lại vậy?”

“Bảo bảo à, không cần ngủ nữa được không, không cần bỏ em lại một mình được không?”



“Anh nói muốn em vĩnh viễn bồi anh cơ mà, sao hiện tại anh lại ném xác mình ở đây, bỏ em một mình một người ở nơi này thế hả?” Mạc Cảnh Tuyên nắm chặt lấy tay hắn.

“Bảo bảo…… Em cũng muốn ngủ…… Để em ngủ cùng anh nhé?”

“Bảo bảo…… Đừng bỏ em mà……” thanh âm của Mạc Cảnh Tuyên dần dần trở nên nghẹn ngào lên, nước mắt đã khống chế không được ồ ạt chảy ra, từng giọt từng giọt tích ở trên đôi tay đang giao nắm của hai người.

Trong lúc ngủ mơ Tiêu Ảnh có điều cảm ứng giật giật ngón tay.

“Bảo bảo?”

Ngón tay lại giật giật thêm lần nữa, Mạc Cảnh Tuyên kinh hỉ, vội vàng ấn nút ở đầu giường gọi cho bác sĩ sau đó muốn đứng dậy kêu Tiêu Diệu đang nghỉ ngơi ở gian ngoài vào, nào biết mới vừa đứng lên, tay đã bị gắt gao nắm lấy.

“Bảo bảo!!”

Trên giường nam nhân chậm rãi mở to mắt, ở trong đáy mắt sâu thẳm ấy còn có một mặt cảm xúc khác đang dâng trào cuồn cuộn khiến Mạc Cảnh Tuyên có chút hoang mang không rõ.

“Cảnh Tuyên……”

Mạc Cảnh Tuyên ngẩn người, đã lâu lắm rồi, chưa từng nghe qua nam nhân kêu cậu như vậy…… Lần gần đây nhất…… Chính là ở đời trước……

Người nằm trên giường bỗng nhiên nở nụ cười nói, “Bảo bối à, anh đã nói rồi, vô luận em đi tới nơi nào, người ở bên cạnh em cũng chỉ có thể là anh, cho dù là ở địa ngục, chẳng sợ…… Em trọng sinh……”

Hai mắt của Mạc Cảnh Tuyên có chút mơ hồ, “Anh nhớ lại hết rồi sao?”

Trên giường nam nhân gật đầu, “Toàn bộ.”

“Đời này thì sao?”

“Đời này tốt đẹp đến vậy làm sao dám quên.” Trên giường, nam nhân khẽ nở nụ cười, điểm điểm vào huyệt Thái Dương của chính mình, “Tất cả đều được ghi tạc vào nơi này.”

Nước mắt rốt cuộc tràn mi, Mạc Cảnh Tuyên ôm chặt lấy nam nhân, “Em yêu anh, cả kiếp trước lẫn kiếp này!”

“Anh cũng yêu em, vô luận là kiếp trước hay kiếp này!” Nam nhân đem người trong lòng ngực mình ủng đến càng chặt, “Bảo bối à, chúng ta ra nước ngoài kết hôn đi!

Mạc Cảnh Tuyên gật đầu, “Được!”

Rốt cuộc người kia cũng đã có thể đuổi lại đây, cùng cậu chia sẻ những chuyện ở kiếp trước lẫn kiếp này, rốt cuộc hai đời của bọn họ tại đây, vào giờ phút này cũng đã có thể hoàn chỉnh trọn vẹn.

~ END ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.