Chương trước
Chương sau
Khi Quan Sư bưng trái cây ra thì chợt thấy hai người kia đều trầm ngâm, không khí nhất thời có chút cổ quái.
Không biết tại sao mà Quan Sư lại cảm thấy Bạch Vị Hi có chút bi thương. Tức khắc, trái tim nàng đập một cách căng thẳng, nàng để trái cây xuống rồi quan tâm hỏi, "Chị Hi, chị sao thế? Thân thể chị không thoải mái sao?"
"Chị không sao." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt có chút trắng bệch.
Quan Sư cảm nhận được cô đang che dấu gì đó, trong lòng càng thêm lo lắng, nàng nhìn Đỗ Văn, nói, "Nếu không có chuyện gì nữa thì cậu về trước đi, lát nữa chị còn bận bàn việc với chị Hi."
"Chị Tiểu Quan..." Sắc mặt Đỗ Quan biến đổi, dường như cậu ta có vẻ khó xử vì không muốn rời đi nhanh như vậy.
"Đừng dây dưa nữa, chờ khi nào chị rảnh thì cậu lại qua chơi." Nói xong, Quan Sư liền đẩy Đỗ Văn ra ngoài.
Hai người nhanh chóng đi đến cửa ra vào, dù một chân đã đặt ra ngoài nhưng Đỗ Văn vẫn quay đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn Quan Sư, "Chị Tiểu Quan, em..."
Cậu ta muốn ở lại, nhưng vì tài ăn nói vụng về nên không nghĩ ra lý do gì thích hợp cả.
Quan Sư thấy thế bèn vỗ vai Đỗ Văn, "Một đấng nam nhi sao có thể ấp a ấp úng như thế? Cậu về thì nói với bố mẹ một tiếng để bọn họ khỏi lo lắng cho tôi nhé."
"Vâng." Đỗ Văn lập tức gật đầu, bộ dáng cao lớn trở nên ngoan ngoãn.
Quan Sư phất tay, nhìn Đỗ Văn đi vào thang máy.
Bạch Vị Hi nghe được tiếng đóng cửa, ánh mắt hiện lên chút áy náy, cô nhìn Quan Sư vừa trở về, nhỏ giọng hỏi, "Bảo cậu ta đi như thế có ổn hay không?"
"Không sao, cậu ta không để ý đâu." Quan Sư cười nói, vẻ mặt vô cùng thản nhiên. Thấy Bạch Vị Hi vẫn không yên tâm bèn ngồi xuống, tiếp tục giải thích, "Em với cậu ta rất thân, tuy không phải người nhà thật nhưng bọn em cũng không khác gì người nhà đâu, tùy ý một chút cũng không sao."
"Em chỉ coi cậu ta là em trai thôi sao?" Bạch Vị Hi cúi đầu, giọng càng ngày càng nhỏ, đôi tay vô thức siết chặt.
"Đúng vậy, bố mẹ em còn muốn nhận cậu ta làm con nuôi cơ, nhưng mà cậu ta là học trò của bố em nên thôi." Quan Sư cười rồi gật đầu.
Khi nhắc đến Đỗ Văn, vẻ mặt nàng vô cùng nhẹ nhàng và tự nhiên, cách nói chuyện cũng vui vẻ và cưng chiều, hệt như một người chị đang nói về em trai chứ chẳng liên quan đến tình yêu nam nữ chút nào.
Trong lòng Bạch Vị Hi cũng buông lỏng, cô lặng lẽ vươn tay lấy trái cây ăn.
Nhìn sắc mặt Bạch Vị Hi bình thường trở lại, Quan Sư nhẹ nhàng cười.
Sau khi hai người ăn trái cây xong, Quan Sư bế con mèo tai cụp lên, vừa vuốt ve nó vừa dò hỏi, "Hình như chị Hi không thích Đỗ Văn lắm ạ?"
"Chị..." Đối mặt vấn đề này, Bạch Vị Hi nhất thời sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào.
Quả thật cô không thích Đỗ Văn, vì cậu trai này cũng thích Quan Sư, nhưng cô cũng không chán ghét gì cả, bởi đối phương chỉ là một cậu nhóc thẹn thùng mà thôi. Nếu không phải vì hai người là "tình địch" thì cô sẽ sẵn sàn làm quen với một cậu nhóc giống như ánh mặt trời ấy.
Thấy Bạch Vị Hi lộ ra vẻ khó xử, Quan Sư đã biết mình lỡ lời, nàng vội xua tay, "Em tùy tiện nói vậy mà thôi, chị Hi đừng để bụng nhé."
"Không sao..." Bạch Vị Hi chậm rãi lắc đầu, tâm trạng có chút chùng xuống.
Quan Sư thấy thế, nàng có chút hối hận mà nhíu mày, lẽ ra nàng không nên hỏi câu này mới phải.
"Meo---" Con mèo tai cụp nhảy khỏi lòng ngực Quan Sư, nó đi đến nằm cạnh chân Bạch Vị Hi.
Bạch Vị Hi cảm thấy bên chân chợt ấm áp bèn duỗi tay sờ sờ con mèo tai cụp, lộ ra vẻ tươi cười. Nhưng vì mặt của cô hơi trắng bệch nên khi cười lại hiện ra nét thê lương, khiến cho cảm giác bi thương càng thêm rõ rệt.
Trái tim Quan Sư đập một cách căng thẳng, nàng vội vàng nắm lấy tay Bạch Vị Hi, đáng thương nói, "Em xin lỗi chị Hi, lẽ ra em không nên hỏi như thế, chị cứ coi như không nghe thấy được không?"
"Không phải là lỗi của em, chị... mới chính là vấn đề." Bạch Vị Hi rũ mi, cô lí nhí nói.
Tuy Quan Sư không hiểu lắm nhưng nàng có thể cảm nhận được tâm trạng Bạch Vị Hi lại chùng xuống. Bộ dáng tự trách của nữ thần khiến nàng rất khó chịu, thà rằng nữ thần trút hết những điều khó chịu trong lòng lên đầu mình còn hơn cúi đầu trầm mặc như bây giờ.
"Chị Hi, em kể chuyện cười cho chị nghe nhé." Quan Sư thấp giọng nói, đôi mắt thấp thoáng sự cầu xin.
Bạch Vị Hi nghe vậy, bèn quay đầu nhìn Quan Sư, lộ ra khuôn mặt với nụ cười dịu dàng, "Chị không sao đâu Tiểu Sư, em không cần phải làm khổ bản thân như thế."
"Em không có." Quan Sư lập tức lắc đầu, nàng nhìn vào đôi bàn tay đang đan vào nhau của hai người, mặt dần đỏ ửng, nghiêm túc nói, "Chì cần có thể khiến chị Hi vui vẻ thì cái gì em cũng nguyện ý làm hết."
"Em không cảm thấy chị rất hẹp hòi sao? Vốn dĩ Đỗ Văn muốn tới thăm em, nhưng tại chị mà cậu ta mới phải rời đi sớm như vậy." Càng về sau, giọng Bạch Vị Hi càng nhỏ, lời nói mang đầy vẻ áy náy và tự trách.
Tuy cô rất vui khi Quan Sư đuổi Đỗ Văn đi nhưng cô biết điều đó sẽ làm Đỗ Văn tổn thương.
Chỉ vì cô mà cậu trai vô tội kia đã phải chịu liên lụy.
"Chị Hi đừng nói thế, chị ưu tú và thiện lượng như vậy mà, đâu có keo kiệt gì chứ?" Quan Sư cười rồi an ủi, nàng lặng lẽ nắm chặt tay Bạch Vị Hi, "Dù chị Hi không nói thì em cũng sẽ bảo cậu ta về thôi."
"Tại sao thế?" Bạch Vị Hi kinh ngạc hỏi lại.
"Bởi vì đứa nhóc này có chút phiền." Quan Sư khẽ nhíu mày, vẻ mặt cau có, "Cái gì cũng khoe với em cả, cậu ta được giấy khen gì, được ai khen, còn có những nữ sinh nào đang thích cậu ta, mỗi lần nói đều làm em tổn thương sâu sắc."
Nói đến đây, trong lòng Quan Sư có chút giận dỗi, bố mẹ nàng rất thích nói về việc Đỗ Văn ưu tú thế nào trước mặt nàng, vậy nên từ nhỏ cậu ta đã lấn át nàng rất nhiều. Nhưng Quan Sư lại là người có tâm lý phản nghịch rất lớn, vậy nên hồi còn nhỏ nàng rất hay bắt nạt Đỗ Văn. Tuy vậy, dù nàng có bày trò gì đi nữa thì đối phương cũng không mách bố mẹ mà còn ngốc nghếch đối xử tốt với nàng.
Lâu dần, Quan Sư cảm thấy việc bắt nạt không còn thú vị nữa, thế là nàng bắt đầu đối tốt với Đỗ Văn. Khi người khác muốn bắt nạt cậu ta thì nàng còn trợ giúp đánh người ta.
Dần dà, nàng bắt đầu coi Đỗ Văn như em trai của mình, chỉ là nàng vẫn không dễ dàng tiếp thu việc Đỗ Văn khoe khoang trước mặt mình. Vậy nên mỗi khi cậu ta bắt đầu kể những "thành tựu to lớn" của bản thân thì nàng vẫn giận.
Nhìn bộ dáng giận dỗi của Quan Sư, Bạch Vị Hi chợt hiểu ra, nhất thời có chút xót xa thay cho Đỗ Văn. Thật ra cậu ta không phải đang khoe khoang mà chỉ muốn cho Quan Sư thấy những điểm tốt của mình mà thôi. Thế nhưng Quan Sư lại coi cậu ta như đối thủ cạnh tranh nên mới nghĩ là Đỗ Văn đang khiêu khích mình.
"Vậy em có biết cậu ta thích người như thế nào không?" Bạch Vị Hi thận trọng hỏi.
"Cậu ta sao?" Quan Sư nhíu mày, nàng trầm ngâm một hồi rồi lắc đầu, "Em chưa hỏi bao giờ, nhưng chắc là kiểu con gái dịu dàng nho nhã ấy."
"Vậy sao?" Bạch Vị Hi cười, vẻ mặt trở nên nhẹ nhàng hơn, khuôn mặt có chút dịu dàng.
Tức khắc, hồi chuông cảnh báo trong lòng Quan Sư vang lên, nàng vội vàng nói lại, "Có lẽ cậu ta thích người ngoan ngoãn đáng yêu ấy."
Bạch Vị Hi nhìn Quan Sư, cô chỉ cười mà không nói gì, ánh mắt có chút bất lực. Cô chẳng biết mình nên vui hay buồn khi thấy Quan Sư trì độn về mặt tình cảm như vậy nữa. Nhưng có một chuyện có thể chắc chắn, đó là đối với người trì độn như Quan Sư thì không thể sử dụng phương pháp nước ấm nấu ếch xanh được. Bởi nếu bản thân không chủ động thì nàng sẽ không nhận ra, nói chung không thể chờ đến ngày nàng trở nên thông suốt được.
Cô cần phải chủ động hơn mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.