Đây chẳng phải là đến tháng 2 sang năm, ông đều có thể tự mình đi đường?
3 tháng nữa liền đầu xuân, vậy mùa đông này chẳng lẽ ông có thể đứng vượt qua?
Không dám nghĩ!
"Thật.. Thật sự?"
"Dạ. Mùa đông này ông nội có thể tùy tiện đến nhà bạn bè chơi!"
Lão gia tử có mấy người chiến hữu cũ, trong đó một người chính là lão gia tử nhà họ Nam Cung, cũng chính là ông ngoại của cô, Nam Cung Nhân Nghĩa.
Mấy người này, đã từng mỗi người đều là anh hùng chiến đấu, mặc dù chiến công hiển hách, nhưng cũng vết thương chồng chất.
Lúc mùa hè, mấy ông lão gần như là ngày ngày đều chơi đùa cùng một chỗ, nhưng vừa đến mùa đông, cơ hồ mấy tháng đều không được gặp mặt. Đều là bởi vì bệnh dữ mà không cách nào đi ra ngoài.
Chung Noãn Noãn biết lão gia tử cô đơn, muốn tìm bạn chơi, cho nên mới nói với ông như thế.
"Noãn Noãn, thuật châm cứu này của cháu quả thực tuyệt! Hiện tại cháu vẫn chưa tới 18 tuổi, tại sao có thể có thuật châm cứu nghịch thiên như vậy?"
"Cháu nói cho ông nội, ông nội tạm thời không thể nói cho người khác biết!"
Nghe xong có bí mật nhỏ có thể chia sẻ, đôi mắt bát quái của lão gia tử lập tức sáng lên.
"Được được được, ông giữ bí mật, tuyệt đối không nói!"
"Bởi vì trên cơ bản cháu có thể gặp qua là không quên được đối bất luận đồ vật nào đã từng nhìn qua."
Lão gia tử: "!"
"Cho nên lúc ban đầu sư phụ cháu dạy thuật châm cứu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424947/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.