Chương trước
Chương sau
Phòng ăn chia làm tầng một cùng tầng hai, phòng ở tầng hai đã không có vị trí, cho nên chỉ có thể ở tầng một dùng cơm.
Nhan giá trị của Xích Dương và Noãn Noãn đều là loại siêu cao, cho nên cơ hồ là bọn họ vào cửa, liền đưa tới đám người ghé mắt.
Nếu như không phải là bởi vì một thân quân trang trên người Xích Dương, tất cả mọi người sẽ cho rằng anh và Noãn Noãn kỳ thật là nhân vật cấp bậc Thiên Vương Thiên Hậu.
Dù sao bọn họ không những dáng người đẹp, khí tràng còn tràn đầy.
Có mấy nữ học sinh ăn cơm ở đây nhìn thấy tổ hợp này, một cái không hold được, trực tiếp hét lên.
Mặc kệ là Xích Dương vẫn là Noãn Noãn, đều đã quen thuộc người khác ghé mắt, cho nên người khác nhìn chăm chú cũng sẽ không ảnh hưởng bọn họ muốn ăn.
Mặc dù là hai người, thế nhưng là Xích Dương lại là gọi phân lượng của sáu người.
Anh vừa được ăn mặn, tâm tình tốt, khẩu vị cũng đi theo thay đổi tốt hơn, cho nên tự gọi một phần hai người, còn lại phần bốn người, là gọi cho cô vợ nhỏ.
Xích Dương nhìn thoáng qua dáng người tinh tế yểu điệu của cô vợ nhỏ, trong lòng không nhịn được âm thầm líu lưỡi --
Ăn nhiều như vậy đều không béo, chẳng lẽ ăn đồ vật toàn bộ dung hợp thành tinh hoa biến thành collagen ở bên trong ngực sao?
"Anh Xích Dương, anh đang nhìn cái gì?"
Xích Dương có chút gian nan đem ánh mắt dời đi hai bé thỏ trắng bị cất dấu của cô vợ nhỏ, mỉm cười: "Không có gì, chỉ là đang nghĩ em có thể ăn như vậy, sao lại không thấy béo đâu?"
Chung Noãn Noãn cười hì hì hỏi: "Anh Xích Dương, có phải anh cảm thấy em ăn nhiều lắm, không muốn nuôi em hay không?"
"Đừng nói nuôi em không thành vấn đề, cho dù là có vấn đề, dù là chính anh không ăn cũng sẽ nuôi em!" Đây chính là vợ của anh, sao có thể không nuôi được!
Lại bị liêu một mặt máu, Chung Noãn Noãn: "..."
"Anh Xích Dương, em cảm thấy anh càng ngày càng sẽ nói lời ngon ngọt. Dung mạo anh đẹp như thế, hiện tại lại trở nên biết nói chuyện như thế, anh ưu tú như vậy, em sao có thể yên tâm thả anh một người ra ngoài được?"
Đối mặt sự để ý của Noãn Noãn dành cho anh, trái tim Xích Dương bị ủi dính quả thực còn nóng bỏng hơn cả nồi lẩu: "Nhưng anh sẽ chỉ nói dễ nghe với một mình em, sẽ chỉ đối tốt như vậy với một mình em. Những người phụ nữ khác, cho dù cởi hết đứng trước mặt anh, anh cũng cảm thấy bọn họ bẩn."
Đúng vậy, dù sao anh là có bệnh.
Chứng mẫn cảm khi đụng vào da thịt.
Đừng nói đụng phải, những người phụ nữ có ý nghĩ khác với anh chỉ cần đứng ở trước mặt anh, trong lòng của anh liền sẽ theo bản năng run rẩy, cảm thấy bẩn, muốn tránh đi.
Dù sao anh đã 26 tuổi, ở thủ đô, những người được gọi là danh môn thục viện kia có đôi khi vì giải quyết anh, thỉnh thoảng liền muốn lên diễn một chút.
Mãi đến người làm loại chuyện như vậy giống như càng ngày càng nhiều, sau mấy lần, anh nổi giận. Trực tiếp ném một thiên kim hào môn bậc hai đỉnh cấp đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thân thể vào chính giữa tiệc hội, sau khi làm người nhà kia mất hết mặt, những người phụ nữ kia rốt cuộc không còn ý đồ ở trước mặt anh cởϊ qυầи áo.
"Vậy còn em? Nếu như người đàn ông khác, đặc biệt là người đàn ông ưu tú như anh biểu đạt tình cảm với em, em sẽ động lòng sao?" Chuyện này, Xích Dương vẫn luôn rất lo lắng.
Nếu như cô đến từ vùng núi xa xôi coi như xong, dù sao gặp qua khác nhau, kiến thức khác nhau.
Thế nhưng mà anh biết, sự thật căn bản không phải là chuyện như vậy, cho nên trong lòng bất ổn.
Chung Noãn Noãn khoát tay áo: "Nói chuyện cười gì đâu? Trên thế giới này sẽ có người đàn ông ưu tú hơn anh sao?"
Sao cô lại không phát hiện?
(Xa cuối chân trời, Phượng Thánh Hiên: "..."
Cho nên đôi mắt của em nhất định là bị Đại Bạch gặm)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.