Chương trước
Chương sau
Xích Dương nghe xong, lập tức vui vẻ.
"Ừ, vậy về sau anh cũng nhẹ chút, quan tâm em một chút, sẽ không làm em bị đau."
"Vâng." Chung Noãn Noãn gật đầu, cũng không có quên dự tính ban đầu khi ngủ anh Xích Dương.
"Vậy hiện tại anh còn giận em không?"
Xích Dương nhìn xem Noãn Noãn đầy mắt lo lắng, cúi người, hôn cái môi như anh đào hồng nhuận ngon miệng của cô một cái: "Không giận em! Sao anh có thể giận em được? Cho dù muốn tức giận, đó cũng là giận chính anh. Là anh không cho em cảm giác an toàn cùng tin tưởng đầy đủ, mới khiến cho em gặp được chuyện lập tức liền nghĩ đến bạn của em mà không phải anh. Khi em gặp được nguy hiểm, nghĩ đến không phải là dựa vào người đàn ông của em, mà là dựa vào chính mình độc lập giải quyết."
"Không.. Không phải. Anh Xích Dương anh hiểu lầm!" Chung Noãn Noãn cảm giác lần này cô là có lý không nói ra được.
"Không có việc gì, mặc kệ anh có hiểu lầm hay không, từ nay về sau anh đều sẽ làm được tốt hơn. Anh sẽ để cho em hoàn toàn yên tâm đối với anh. Về sau mặc kệ gặp chuyện gì, người đầu tiên mà trong tiềm thức em có thể nghĩ đến chính là anh. Noãn Noãn, anh thật sự không có ý trách em. Bốn tháng trước anh mới xuất hiện trong sinh mệnh của em, trong 17 năm sinh mệnh của em, anh chỉ tham dự bốn tháng ngắn ngủi.
Khi còn bé em trải qua cái gì, anh đều không tham dự. Cho nên sao anh có thể trách em được? Nhưng là Noãn Noãn, anh là chồng chưa cưới của em, về sau sẽ là chồng của em, là người thân cận nhất của em trên thế giới này. Đừng nói làm việc cho em, cho dù em làm anh đem cái mạng này cho em, anh cũng sẽ không chút do dự. Cho nên anh hi vọng em có thể tin tưởng anh, lúc gặp được vấn đề khó giải quyết, có thể nghĩ đến anh. Anh nhất định sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cường nhất của em, tận khả năng xử lý tất cả khó khăn giúp em, có được hay không? Noãn Noãn, cho anh cơ hội này có được hay không?"
Một giọt nước mắt từ hốc mắt trượt xuống, rất nhanh liền thuận hốc mắt chảy xuống, mắt thấy là phải chảy đến lỗ tai.
Xích Dương nhanh chóng cúi người, hôn khô giọt nước mắt kia.
Lại một giọt nước mắt trượt xuống, Xích Dương lại hôn khô nó.
Cứ như vậy, hai người quần áo không ngay ngắn, một người chảy nước mắt, một người hôn nước mắt.
"Anh Xích Dương."
"Ừ?"
"Về sau anh đừng nói là muốn đem cái mạng này đưa cho em được không? Em không thích nghe."
"Mạng của anh vốn chính là của em."
Lời anh nói chính là lời từ đáy lòng.
Chẳng qua nhìn miệng cô gái một xẹp, lại muốn khóc nhè, Xích Dương nhanh chóng đổi giọng: "Tốt tốt tốt, về sau anh không nói có được hay không? Cũng không tiếp tục nói loại lời này. Em đừng khóc!"
Xích Dương một bên lau mồ hôi cho cô vợ nhỏ của anh, một bên hôn nước mắt cho cô.
Chung Noãn Noãn cũng cảm giác mình làm kiêu, có chút ngượng ngùng, thế là nói:"Anh dùng khăn giấy lau sạch sẽ là được, làm gì luôn luôn dùng hôn? Nhìn anh không ngừng tới tới lui lui ở trên mặt em, thật giống như một con gà trống đang mổ thóc!
* * *
Trên khuôn mặt tuấn lãng, dương cương, đẹp trai của Xích Dương có dấu hiệu rạn nứt nghiêm trọng. Khuôn mặt nghiêm túc vạn năm không thay đổi, lúc đối mặt cô vợ nhỏ nhà anh thỉnh thoảng liền muốn phá công một chút.
Dáng dấp của anh rất khó nhìn sao?
Vì sao mắng anh là con gà trống? Nhìn anh Xích Dương quần áo rộng mở, lộ ra một mảnh lồng ngực cường tráng màu mật ong. Trên người anh vẫn mặc quân trang soái khí mà uy nghiêm, chỉ là người đàn ông ngày bình thường ngay cả móc cài đều cài đến cẩn thận tỉ mỉ, giờ phút này lại là quần áo mở rộng, phối hợp với thân cơ bắp vô cùng tráng kiện có lực, vừa nhìn liền biết không phải là trong phòng thể hình có thể rèn luyện ra được..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.