Nhưng mà hiện tại cô đã bất chấp nhiều như vậy, giờ phút này cô chỉ cảm thấy vạn phần hoảng sợ, không nghĩ ra tại sao cô lại bị hủy dung.
Kêu nửa ngày cũng không có người, nhìn đến trên mặt đất ven tường có một cái di động, Âu Minh Tịch dùng lớn lao dũng khí mới từ trên tấm ván gỗ xuống dưới.
Chân rơi xuống đất liền mềm nhũn, Âu Minh Tịch ngã tới trên mặt đất. Bởi vì không nghĩ tới sẽ té ngã, cho nên cái ngã này, trực tiếp là mặt chấm đất, làm Âu Minh Tịch đau đến mức oa oa kêu to.
Lúc này trời còn không có sáng.
"Bây giờ đều mấy giờ? Như thế nào lại chơi suốt đêm? Còn muốn thân thể hay không?"
"A -- ba, cứu mạng! Ba.. Ô ô ô.. Ba.. Cứu mạng.."
Thanh âm cầu cứu của Âu Minh Tịch bừng tỉnh vợ chồng Âu Thành Hòa, hai người cơ hồ là đồng thời ngồi dậy.
"Minh Tịch, con ở đâu? Con làm sao vậy? Con không cần dọa mẹ, con gái, con gái của mẹ, con rốt cuộc làm sao vậy?" Âu phu nhân vừa nghe thanh âm của con gái, nháy mắt sợ tới mức đại kinh thất sắc mà khóc lên.
"Mẹ.. Con.. Con có phải sắp chết hay không.. Ô ô ô.. Con có phải sắp chết hay không? Con không muốn chết.. Mẹ làm ba cứu con.. Cứu con!"
"Minh Tịch, con trước đừng khóc, mau nói cho ba con đang ở đâu?"
"Con không biết con ở đâu, ô ô ô.. Ba, con bị hủy dung. A -- con muốn gϊếŧ Chung Noãn Noãn! Con nhất định phải gϊếŧ Chung Noãn Noãn!" Âu Minh Tịch ở đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424862/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.