Tủ sắt này vừa thấy cũng đã có chút năm, khóa vẫn là hình thức cũ từ mười mấy năm trước.
Đối với loại tủ sắt hình thức cũ xưa này, cho dù cô không có mắt thấu thị, cũng có thể mở ra trong vòng 30 giây.
Cho nên không cần tốn nhiều sức, giống như là mở cửa phòng ngủ của chính mình, ngón tay thon dài của Chung Noãn Noãn khảy vài cái trên tủ sắt, cái rương đã bị mở ra.
Sau khi mở ra cái rương, Chung Noãn Noãn liền thấy ngọc bội hình trăng non mà Chung Thiên Thiên thường đeo trên cổ mỗi lần có tiệc hội.
Đây là một cái ngọc bội đế vương lục mãn lục, bởi vì cô cũng làm châu báu, cho nên chỉ là dùng đôi mắt liếc một chút liền biết, cho dù chỉ là một miếng nhỏ như vậy, giá trị cũng là hơn trăm triệu.
Đây là của Nam Cung Ngọc năm đó đeo qua, mà từ sau khi Chung Thiên Thiên có được máu tương đồng DNA với cô, Giang Xu Uyển vẫn luôn ý đồ tìm được người nhà của Nam Cung Ngọc, vì Chung Thiên Thiên trải một con đường phát triển tốt hơn.
Chẳng qua đáng tiếc là, chỗ két sắt này chứa tất cả đều là phỉ thúy bậc trung thượng phẩm, cùng với đôla, thỏi vàng, cũng không có bất luận đồ vật hay văn kiện gì.
Mà mấy thứ này không có bất kỳ lực hấp dẫn nào với Chung Noãn Noãn.
Sau khi trả đồ vật về chỗ cũ, Chung Noãn Noãn chuẩn bị chạy lấy người, nhưng mà nghĩ đến hai người ghê tởm ở trên giường, Chung Noãn Noãn vẫn là tính tình rất tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424859/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.