Nghe lời lên án lộ ra vô hạn ấm ức từ bên kia, trong lòng Chung Noãn Noãn có chút áy náy.
Chỉ một chút mà thôi.
"Có đôi khi em không có phương tiện nghe điện thoại, cho nên liền che chắn điện thoại của mọi người. Về sau gặp được loại tình huống này, anh không cần cố tình chờ em, bao giờ em phương tiện liền sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh."
Phượng Thánh Hiên: "..."
Xốc bàn. Bạo nộ. Không có phương tiện? Vì sao không có phương tiện? Ở cùng ai mới có thể không có phương tiện? Đáng chết!
Sương đen trong lòng Phượng Thánh Hiên đã ngưng tụ thành thực chất thẩm thấu ra tới, làm một đám trung cao tầng của xí nghiệp tập đoàn ở bên vô cùng sợ hãi.
Rạng sáng còn đang mở họp, bọn họ đều cảm thấy có thể chịu đựng, nhưng bọn họ không có biện pháp chịu đựng, đó là sự hung ác nham hiểm tùy thời khả năng sẽ gϊếŧ người của Boss.
Nhưng mà giọng nói của Chung Noãn Noãn vừa dứt, Phượng Thánh Hiên nói ra lại vô cùng dịu dàng: "Được, không có việc gì. Chỉ cần em gọi điện thoại cho anh là được."
"Anh gọi điện thoại cho em có chuyện gì không?"
"Không có gì, chỉ là nghe nói ngày hôm qua em cùng Eden và Selina đi nước L một chuyến, còn bắt Duy Nại Cùng, nói là Duy Nại Cùng làm phản."
Lúc Phượng Thánh Hiên nói lời này không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định, Chung Noãn Noãn liền biết sau khi không gọi được điện thoại cho cô, anh khẳng định đã thâm nhập hiểu biết tình huống bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424837/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.