"Chúng tôi là người nước Nhật, chúng tôi đầu hàng!"
Tang Cát khẽ cau mày, nhìn về phía Chung Noãn Noãn, "Q, bọn họ là người nước Nhật."
"Ừ."
Trong lúc trả lời, Chung Noãn Noãn "Phanh" một tiếng, lại bạo đầu của một người trong đó.
"Không đánh! Không phải đều nói không đánh sao"
Một tên quần áo đen ở trong đó dùng tiếng Anh sứt sẹo gào lớn.
"Phanh phanh phanh!"
Trong những đồng bạn quỳ bên cạnh người gào lớn kia lại có ba người ngã xuống.
Những người còn lại thấy tình thế không đúng liền phải chạy, kết quả "Phanh phanh phanh phanh --"
Đứng lên mấy người, liền đánh chết từng đó người. Sợ tới mức một đám Mafia chỉ có thể ôm đầu dán trên mặt đất.
Tang Cát có chút khó xử mà nói: "Quan hệ của nước Nhật cùng nước M luôn luôn rất tốt, nếu như có nhiều người nước Nhật chết ở nước chúng tôi, nếu nước M làm khó dễ, chỉ sợ nguyên thủ cũng.."
Tang Cát tưởng nói, chỉ sợ nguyên thủ cũng không có cách nào. Như vậy, anh thật vất vả lập hai quân công hạng nhất, có thể triệt tiêu còn tốt, không thể triệt tiêu, đầu của anh đều khó giữ được.
"Người nước Nhật cái gì, chẳng qua chỉ là tạp toái của Mafia mà thôi, chết không đáng nói. Yên tâm đi, tôi bảo đảm không có người sẽ đến quốc gia các người gây chuyện."
"..."
Tang Cát nhìn Chung Noãn Noãn, trong lòng tràn đầy chấn động.
Còn có chuyện gì là người phụ nữ này không làm được hay không?
Phải biết rằng nước Nhật vô cùng coi trọng quốc dân của bọn họ. Đừng nói một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424782/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.