Chương trước
Chương sau
Cho nên Dương Nghị suy nghĩ một lát, quyết định lui về trước, nghĩ cách liên hệ lão đại, hoặc là thông qua Chung Noãn Noãn liên hệ đến Lãnh Kỳ Duệ, lại từ Lãnh Kỳ Duệ liên hệ tư lệnh Lãnh, hy vọng trước khi con thuyền rời đi biên giới, có thể ngăn chặn lại.
Nhưng mà, anh mới vừa xuống, liền cảm giác được đã có điểm điểm ánh sáng phóng ra ở trên người anh.
Làm một đội viên dự bị của bộ đội đặc chủng, Dương Nghị vô cùng rõ ràng điểm sáng màu đỏ phóng ra ở giữa mày cùng trái tim anh ý nghĩa cái gì.
Hai người đàn ông nước ngoài thân cao gần 2 mét, thân hình cường tráng đi tới, Dương Nghị vừa định nói gì, đối phương đã không lưu tình chút nào một tay đem anh chém ngất trên mặt đất.
Mặt sau đột nhiên xuất hiện mấy người toàn bộ võ trang, thực mau liền lặng yên không một tiếng động kéo Dương Nghị đi rồi.
Bên chỗ bến tàu vẫn khí thế ngất trời như cũ..
Một chậu nước lạnh đổ xuống, lạnh thấu triệt nội tâm.
Dương Nghị giật mình, ngay khi đại não có phản ứng, đã là theo bản năng sử dụng cả tay lẫn chân, ý đồ trực tiếp nhảy dựng lên đối chiến cùng kẻ thù.
Chính là vừa động mới phát hiện, trên người bị dây thừng bó lại gắt gao, người bị khóa trái ở trên một cây cọc thô to.
Ở phía trước, một người người đàn ông vẻ mặt tươi cười dữ tợn, bên người ông ta là hai người nước ngoài đánh ngất anh lúc trước, từ thân hình tới xem, hẳn là lính đánh thuê quốc tế.
Mà đứng bên người hai người này, là mười mấy tay đấm thân hình cường tráng.
Nhiều tay đấm bên người như vậy, lượng quân hỏa lại nhiều như vậy, cơ hồ không cần đoán, Dương Nghị liền buột miệng thốt ra --
"Rắn Độc!"
Người đàn ông cười ha hả: "Xem ra cậu rất hiểu biết tôi sao, ngay cả tôi là ai đều biết."
Dứt lời, Rắn Độc lấy ra đồng hồ Dương Nghị liên hệ Xích Dương mới vừa rồi, vuốt nhẹ ở mặt trên một chút.
"Đồ vật không tồi. Là gửi Xích Dương đúng không? Cậu là cấp dưới của cậu ta? Cậu ta chẳng qua là huấn luyện viên bộ đội đặc chủng thành phố Giang, vậy mà lấy được liên hệ với người ngoài quân đội Cậu ta đây là phạm quy!"
Dương Nghị biết hôm nay anh khẳng định là dữ nhiều lành ít, nhưng anh lại không sợ. Anh chỉ là tiếc nuối chính mình không thể hoàn thành mộng tưởng.
Chẳng qua bắt đầu từ ngày gia nhập cấp dưới của lão đại, anh liền đã không để ý đến sự sống chết của chính mình. Không có gì so đả kích những kẻ phạm tội này càng có thể làm anh nhiệt huyết sôi trào.
Anh nhiệt tình yêu thương sự nghiệp này, chẳng sợ dâng lên sinh mệnh vì sự nghiệp này, anh cũng sẽ không tiếc.
"Nếu ông biết người tôi liên hệ là ai, vậy tôi khuyên ông tốt nhất từ bỏ phần quân hỏa này. Người của bộ đội đã sắp tới rồi, ông không trốn thoát đâu."
Dương Nghị nói xong Rắn Độc liền nở nụ cười ha ha. Nhóm lính đánh thuê cùng tay đấm ở một bên cũng đều sôi nổi nở nụ cười.
"Cậu ở bên trong liên hệ người nào, có liên hệ đến hay không, nơi này của chúng tôi chính là có camera. Cho nên chàng trai trẻ, lúc lông còn không mọc đủ thì nên chờ ở nhà ngoan ngoãn uống sữa mẹ, chạy ra tranh cường cùng bọn anh làm cái gì, đấu tàn nhẫn làm cái gì?"
Người đàn ông đeo mắt kính đứng ở phía sau Rắn Độc là một người duy nhất thoạt nhìn gầy yếu nhất ở đây, anh là một quân sư, giờ phút này anh miệt thị mà nhìn Dương Nghị,
"Nơi này của chúng tôi trang bị hệ thống che chắn, chỉ cần có người ý đồ network hoặc là gọi điện thoại gửi tin nhắn gì đó, tôi đều sẽ biết."
Dương Nghị biết nếu đã rơi xuống trong tay những người này, liền quả quyết không có khả năng sống thêm. Cho nên chẳng sợ bị bắt, anh cũng không hề có khí chất sợ hãi thấp hơn người một bậc khi ở trong hoàn cảnh xấu, chỉ là lạnh lùng mà trừng mắt đối phương, cãi lại nói:
"Vậy thì thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.