Cuối cùng, cũng không có trừng mắt cô, hừ một tiếng cũng đi theo xuống tầng.
"Đi thôi."
Xích Dương nắm tay Chung Noãn Noãn đi lên tầng sáu, về tới nhà của anh.
"Anh Xích Dương, mẹ con Trần Lệ Dung là tình huống như thế nào? Anh làm cái gì?"
"Anh điều Trần Lệ Dung đến vùng núi xa xôi chi viện cho biên cương."
Chung Noãn Noãn: "A.. Em sẽ không ghen tị với cô ta!"
Ngay cả nữ xứng đánh xì dầu như vậy cô đều ghen tị, vậy sau này đi thủ đô, những oanh oanh yến yến quay chung quanh bên người anh Xích Dương kia cô chẳng phải là bị phiền chết?
Chẳng qua Xích Dương lại là một khuôn mặt nghiêm túc, nghiêm túc giải thích nói: "Mặc dù em sẽ không ghen tị với cô ta, thế nhưng là anh không muốn bởi vì những người này mà tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì tới em."
"Anh Xích Dương, bọn họ sẽ không tạo thành ảnh hưởng với em, em biết người anh thích chỉ có em."
"Nhưng cô ta không phải nói nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước sao? Cho nên anh để cô ta đi xa một chút."
Chung Noãn Noãn: "..."
Khó trách Trần Lệ Dung một bộ ấm ức, hóa ra lại là bởi vì câu nói trong nhà ngày đó gây tai họa.
"Anh như vậy, người khác có thể nói anh lấy quyền đè người hay không?"
Dù sao thân phận Xích Dương đặc thù như vậy, bên người anh không biết có bao nhiêu người đều đang nhìn anh, ước gì anh rơi đài đâu?
"Đây là ba cô ta đồng ý. Đồng thời anh cũng không có lấy quyền đè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424708/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.