Chương trước
Chương sau
"Đi, đừng có lại đen khuôn mặt, cậu như vậy sẽ dọa đến Noãn Noãn." Lãnh Tấn Bằng nhìn Xích Dương tức giận chưa tiêu, nhanh chóng hòa giải.
Mà câu nói này của ông gãi đúng chỗ ngứa, Xích Dương nhanh chóng thu lại hơi thở âm u trêи người nhìn về phía Chung Noãn Noãn.
"Có đau hay không?"
Lúc nói chuyện, ánh mắt Xích Dương dịu dàng đến.. Lãnh Tấn Bằng cùng Khúc Minh Nghĩa nhìn nhau một cái, đều cảm thấy miệng chát chát, chỉ kém che con mắt.
Chung Noãn Noãn lắc đầu: "Không đau chút nào. Thế nào, em lợi hại không? Mấy câu phá đổ một cái phó tư lệnh, ha ha ha!"
Lãnh Tấn Bằng hợp thời xen vào: "Trước mắt ông ta mới chỉ uy hϊế͙p͙, còn không có làm ra tổn thương thực tế, cho nên căn cứ vào chuyện này, bên trêи tổ chức nhiều nhất chính là ghi lại một cái lỗi nặng cho ông ta. Chẳng qua ông ta là một người có mục tiêu phấn đấu, trải qua lần ghi tội này, đoán chừng sẽ không tăng chức được."
Vương Cương Nghị có kết quả như vậy Chung Noãn Noãn là hài lòng. Cô cũng không nghĩ rằng bởi vì chuyện nhỏ này có thể hoàn toàn làm chết đối phương.
Nhưng là không sao.
Chỉ cần Vương Cương Nghị tiến vào, cho dù là bởi vì một chuyện nhỏ đi vào, cô cũng có thể để ông ta không thể ra ngoài được.
Chẳng qua loại chuyện này, cô cần lặng lẽ đi làm, không thể nói ra được.
Mà Xích Dương cũng có ý nghĩ giống như Chung Noãn Noãn.
Mặc dù anh không nói cái gì, thế nhưng là chỗ sâu trong đôi mắt hiện lên một tia âm trầm, thể hiện rõ kết cục bi thảm của Vương Cương Nghị.
Dám uy hϊế͙p͙ vợ anh!
Vậy cũng đừng lại ra gây chuyện!
Xích Dương vuốt vuốt đầu Chung Noãn Noãn: "Được rồi, đừng nghĩ ông ta. Chúng ta đi vào đi."
"Vâng."
Chung Noãn Noãn chữa bệnh cho Lãnh Tấn Bằng không thích người khác vây xem. Mặc dù Khúc Minh Nghĩa cũng rất tò mò cô châm cứu cho tư lệnh như thế nào, nhưng cũng thức thời trở về phòng làm việc của mình.
"Chú Lãnh, cháu làm chú lấy thuốc điều trị gan cùng bệnh dạ dày của bệnh viện quân khu, chú lấy chưa?"
Lãnh Tấn Bằng cười ha ha nói: "Bác sĩ Chung ngài đều phân phó, chú sao có thể không làm?"
Dứt lời, đem hơn 30 loại thuốc ông lấy được chồng một mạch ở trước mặt Chung Noãn Noãn.
Nếu như nói trước đó còn có chỗ hoài nghi Chung Noãn Noãn, như vậy sau khi trải qua lần châm cứu trước, Lãnh Tấn Bằng vẫn ngóng trông lần châm cứu tiếp theo.
Bởi vì lúc ấy sau khi Chung Noãn Noãn châm cứu cho ông, ông cảm giác toàn thân đều dễ dàng không ít. Đặc biệt là ngày thứ hai, ông cảm giác chính mình trở lại trạng thái tốt nhất. Thế nhưng là tối ngày thứ hai, vùng gan lại bắt đầu ẩn ẩn đau đớn, đến ngày thứ ba, lại là thỉnh thoảng làm ông đau đến mức ra một thân mồ hôi.
Ông đem tình huống của ông nói một lần, sau đó rất chân thành mà hỏi thăm: "Noãn Noãn, chú bị như vậy có phải là không cứu hay không?"
"Làm sao có thể!"
"Noãn Noãn, hôm nay chú chuyên môn đẩy ra Diệp Hải, y thuật của cháu tốt, có cái gì cứ việc nói thẳng. Trước đó bệnh viện quân khu bên kia mặc dù không có hoàn toàn nói thẳng, nhưng chú biết, bọn họ nói bệnh này của chú nếu phát triển tiếp khẳng định là ung thư, đồng thời chỉ là vấn đề thời gian. Ngoài ra chú còn nghe được cái cách nói, là bệnh xơ gan này của chú xuất hiện bệnh trướng nước, có khả năng liền không chờ đến ung thư đã không chịu được."
Chung Noãn Noãn cười nói: "Chú Lãnh, cháu không có lừa chú. Nếu cháu nói có thể trị tốt cho chú, chú liền nhất định có thể hoàn toàn tốt. Cháu còn muốn nhìn thấy dáng vẻ nguyện vọng thất bại của những người thừa dịp chú bệnh liền ý đồ ngồi lên vị trí của chú đâu.
Về phần cảm thụ của chú mấy ngày qua đều là bình thường. Dù sao mới châm cứu một lần, có thể có hiệu quả như vậy đã rất tốt. Chẳng qua chú Lãnh, lúc chú đau có uống thuốc gì không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.