Kết quả vừa muốn mở miệng, liền nghe lão đại nhà mình nói câu: "Có đau một chút, không có việc gì."
"Lạch cạch!"
Tay đang cầm bát đồ ăn của Ninh Văn Hạo trượt một phát, bát rơi trêи mặt đất, vỡ thành từng mảnh, đồ ăn rơi vãi một chỗ.
Chung Noãn Noãn: "..."
Xích Dương: "..."
Lãnh Kỳ Duệ: "Ha ha ha ha ha.. Anh Ninh, ăn cẩu lương ngon không?"
Ninh Văn Hạo: "!"
Nhìn xem tâm huyết của lão đại bị anh làm hỏng, trong lòng Ninh Văn Hạo nói thầm một tiếng không tốt, nhanh chóng chạy ra bên ngoài ban công phòng bếp cầm cái chổi, miễn cho bị lão đại ngược.
"Em đi lấy thuốc xoa tay cho anh một chút."
Chung Noãn Noãn tiếp tục đề tài mới vừa rồi, hiển nhiên, đánh nát một bát đồ ăn so với tay của anh Xích Dương nhà cô, tuyệt không quan trọng.
"Được."
Vốn dĩ Xích Dương là chuẩn bị trừng phạt Ninh Văn Hạo, dám làm hỏng rau trộn ba tia mà cô vợ nhỏ của anh thích ăn. Thế nhưng là nghe nói cô vợ nhỏ muốn thoa thuốc cho anh, phiền muộn nho nhỏ liền không cánh mà bay.
Xích Dương gật đầu, sau đó liền ngoan ngoãn bị Chung Noãn Noãn nắm tay rời đi phòng bếp. So với cô vợ nhỏ tự mình lấy thuốc xoa tay cho anh, một bát rau trộn ba tia không tính là gì.
Lãnh Kỳ Duệ: "..."
Tay của anh cũng bị bỏng, còn bỏng sưng lên đâu!
Ai ngờ Xích Dương đi đến chỗ giao thoa giữa phòng bếp cùng nhà ăn lại đột nhiên xoay đầu lại: "Lãnh Kỳ Duệ, mau đem đồ ăn khác bưng lên bàn."
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424676/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.