Lãnh Tấn Bằng đưa tay đem tay áo vén xong, Lãnh Kỳ Duệ còn cẩn thận giúp ông sửa sang lại cổ áo một chút.
Mặc dù là cái động tác vô cùng nhỏ, lại làm cho trái tim Lãnh Tấn Bằng hung hăng giật một cái.
Kỳ thật tiểu Duệ khi còn bé vẫn luôn rất tri kỷ, sau khi vợ ông chết, nó cũng một mực ngoan ngoãn đi theo ông. Ông tới chỗ nào, nó liền đến chỗ nào. Dù là điều kiện quân đội hoàn toàn không có cách nào so sánh cùng kinh thành, tiểu Duệ cũng một mực ngoan ngoãn đi theo ông.
Quan hệ của bọn họ đến cùng là từ lúc nào bắt đầu ác liệt? Tiểu Duệ lại là từ lúc nào bắt đầu phản nghịch?
Cẩn thận hồi tưởng, giống như chính là nửa năm sau khi Diệp Hải đến đi..
"Tiểu Duệ, mau tới nói lời xin lỗi cùng ba. Em nói em hiểu lầm anh thì cũng thôi đi, phẩm tính của ba như thế nào em không biết sao?"
Dứt lời, Diệp Hải lại nói với Lãnh Tấn Bằng: "Ba, chuyện của tiểu Duệ ba cũng đừng để ở trong lòng. Tiểu Duệ chính là xúc động một chút mà thôi, em ấy không phải cố ý."
Nếu như là trước đó, Lãnh Tấn Bằng sẽ cảm thấy Diệp Hải đứa nhỏ này là một anh trai tốt vô cùng xứng chức, kịp thời chỉ ra cái sai của em trai, thế nhưng là lúc đối mặt người lớn, lại có thể ngay lập tức giải vây cho em trai. Lại thêm Diệp Hải là con trai ân nhân cứu mạng, cho nên bình thường thấy thế nào Diệp Hải đều là cực kỳ thuận mắt.
Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424579/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.