"Vâng." Chung Noãn Noãn gật đầu.
Lãnh Tấn Bằng phối hợp đem thuốc uống hết.
"Vậy chúng ta bây giờ liền đến châm cứu đi."
"Được. Cần chú làm thế nào?"
"Chú Lãnh, chú chỉ cần nằm trêи ghế sa lon là được. Còn lại tất cả giao cho cháu."
"Được."
Lãnh Tấn Bằng chậm rãi đi đến trước mặt ghế sô pha ngồi xuống, đột nhiên hỏi: "Hôm qua là cháu cứu được tiểu Duệ phải không?"
Vấn đề vội vàng không kịp chuẩn bị khiến thân hình Chung Noãn Noãn dừng lại.
Mặc dù chỉ là một cái lắc thần, Lãnh Tấn Bằng liền đã xác định suy đoán của chính mình.
"Cám ơn cháu cứu được tiểu Duệ."
Chung Noãn Noãn nhịn không được sờ lên cái mũi, trong lòng có chút ít phiền muộn.
Đều do Lãnh Kỳ Duệ miệng rộng kia.
Nhìn ra ý nghĩ của Chung Noãn Noãn, Lãnh Tấn Bằng lập tức giải thích cho con trai nhà mình: "Chuyện này không phải tiểu Duệ nói cho chú biết."
Chung Noãn Noãn nhíu mày.
"Tiểu Duệ đứa bé kia tính tình thẳng, giấu không được chuyện. Lúc nó nói về ân nhân cứu mạng của mình ở trước mặt chú, cùng lúc nói về cháu sau đó, trong mắt là giống nhau. Cho nên chú liền đoán được là cháu."
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Thấy Chung Noãn Noãn không nói chuyện, Lãnh Tấn Bằng lại hỏi: "Xích Dương biết bí mật của cháu sao?"
"Cháu còn chưa kịp nói với anh ấy."
Lãnh Tấn Bằng gật đầu: "Mỗi người đều có bí mật của mình, bí mật của cháu chú Lãnh nhất định sẽ thay cháu bảo mật, tiểu Duệ cũng không phải người miệng rộng, cho nên cháu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424574/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.