Trong mắt Ngô Văn thiến tràn đầy hận ý: "Thiên Thiên, không phải cậu đem bọn mình hại thành như vậy, cậu tại sao muốn nói xin lỗi? Cậu chẳng những không có lỗi với bọn mình, còn giúp bọn mình. Nếu như không có cậu, bọn mình bây giờ khẳng định đã bị chủ tịch trường học đuổi học. Mà cậu vì bọn mình, còn bị đôi cẩu nam nữ kia uy hϊế͙p͙. Chung Noãn Noãn thật sự là quá ghê tởm, không làm cô ta thân bại danh liệt, mình liền không gọi Ngô Văn Thiến!
" Nhưng dù sao cô ta cũng là em gái của mình, mặc dù cô ta đoạt Xích Dương, thế nhưng là.. "
" Cậu còn nhưng là cái gì? "Tiết Mễ Kỳ cái mũi đều muốn bị tức điên:" Thiên Thiên, cậu chính là quá lương thiện mới có thể rơi vào bẫy của Chung Noãn Noãn! Cậu suy nghĩ một chút hôm qua cậu vốn là chịu mọi người chú ý! Cố Minh Triết thích cậu, Eden cũng thích cậu, nếu như không có Chung Noãn Noãn làm rối, hôm nay cậu tuyệt đối đã là đầu đề của các tờ báo lớn, là danh viện hạng nhất của thành phố Giang! "
Ngô Văn Thiến cùng Lý San San cũng tại buổi tối hôm qua nghe Tiết Mễ Kỳ lòng đầy căm phẫn nói chuyện xảy ra trêи tiệc hội, cùng chung mối thù nói:" Cũng không phải là, cậu chính là quá ngây thơ, quá lương thiện. Nếu như không phải là bởi vì Chung Noãn Noãn đề phòng cậu, đề phòng nhà các cậu, cô ta lại sao có thể tình nguyện đem phỉ thúy một trăm triệu cầm đi đấu giá đều không muốn nhận lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424552/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.