Lão sư Lưu đã đi tới bên người Chung Noãn Noãn, nhưng là giờ phút này, bà đã không dám nói cái gì.
Các bạn học đa số đều là lo lắng mà nhìn xem Chung Noãn Noãn, chỉ có một phần nhỏ người giờ phút này cũng lộ ra biểu lộ cười trêи nỗi đau của người khác.
Chung Noãn Noãn nhìn quản gia kiêu ngạo đến hận không thể đem cái ʍôиɠ thϊế͙p͙ trêи mặt, nhíu mày, không rõ vì cái gì chú Lãnh để một cái quản gia không đáng tin cậy như vậy ở bên cạnh con trai mình.
"Nhìn cái gì vậy? Cô là kẻ điếc sao? Không nghe thấy lời tôi vừa nói sao? Hiện tại, lập tức, cút ngay lập tức, thu dọn đồ đạc, lau sạch sẽ cái bàn, cũng xin lỗi thiếu gia nhà chúng tôi."
Chung Noãn Noãn không để ý tí nào quản gia, nhìn về phía Lãnh Kỳ Duệ, lạnh lùng mở miệng: "Muốn gây sự?"
Lãnh Kỳ Duệ: "!"
Cảm giác này làm sao có chút quen thuộc đâu?
Thế nhưng là thanh âm Chung Noãn Noãn giờ phút này cùng thanh âm tối hôm qua hoàn toàn không giống, cho nên nghĩ nửa ngày Lãnh Kỳ Duệ cũng không có kịp phản ứng đến cùng là quen thuộc chỗ nào.
"Ha ha." Quản gia bị thái độ của Chung Noãn Noãn làm tức giận, cười lạnh hai tiếng: "Xem ra vị bạn học mới này là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Vậy cũng đừng trách tôi không khách khí."
Dứt lời, quản gia đưa tay liền muốn kéo tóc của Chung Noãn Noãn.
"Quản gia tiên sinh, không thể!"
Mắt thấy quản gia liền muốn kéo tới tóc của Chung Noãn Noãn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424550/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.