"Chị à, chị thật buồn cười. Xích Dương đẹp trai, dáng người tốt, lại là sĩ quan ưu tú nhất trong bộ đội, còn đối xử rất tốt với em.. Em lại không phải bị thiếu thông minh hay mắt mù mà không thích người đàn ông như Xích Dương. Chị thích Xích Dương thì là đúng, em thích Xích Dương thì không thể? Đây là cái gì logic?"
Trong cuộc cãi nhau của hai chị em, tâm tình vốn có chút thấp thỏm không yên của Xích Dương mới hoàn toàn ổn định xuống dưới. Không phải là anh nằm mơ, trước đó Chung Noãn Noãn sở dĩ không tiếp thụ anh, đúng là bởi vì Chung Thiên Thiên.
Mà sự chân thành đến sắt đá không dời của anh rốt cuộc đả động Chung Noãn Noãn. Chính điều này đã khiến cô từ bỏ trói buộc là Chung Thiên Thiên, mở rộng nội tâm với anh.
Xích Dương vốn dĩ đối với nhà họ Chung còn có bất mãn, nhưng giờ phút này anh lại cảm thấy rất trọn vẹn.
Về sau vợ của anh, có anh một người cưng chiều là được rồi.
Giờ phút này, ánh mắt của Chung Khuê Quân nhìn Chung Thiên Thiên giống như là đang nhìn một viên cờ hỏng, ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Được rồi, Xích Dương là em rể con, tình cảm của Xích Dương với Noãn Noãn tốt thì người chị như con nên chúc phúc bọn họ mới đúng. Con nhìn lại dáng vẻ của con bây giờ xem, mất mặt xấu hổ!"
"Được rồi được rồi, ăn cơm đi. Noãn Noãn, nếu con là thật lòng thích Xích Dương, mẹ hy vọng con vó thể giữ vững được phần tình cảm này. Nếu không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424411/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.