"Nhưng mà đã một tháng rồi em không nhìn thấy Xích Dương, em cũng rất nhớ anh ấy, cho nên em muốn cùng anh ấy ngồi cùng một chỗ."
Chung Thiên Thiên ấm ức: "Noãn Noãn, em còn không chịu tha thứ cho chị sao? Trước kia quan hệ của chúng ta rõ ràng rất tốt! Rốt cuộc là vì cái gì, tại sao một tháng không gặp, em lại đối xử lạnh nhạt với chị như vậy?"
"Chị nghĩ nhiều rồi, chúng ta mỗi ngày đều có thể gặp nhau. Nhưng Xích Dương lại khác, bởi vì tính chất công việc nên thường xuyên không gặp được anh ấy. Em đã một thời gian dài không được gặp anh ấy, cảm thấy vô cùng trống rỗng, tịch mịch, cô đơn, mong chị thông cảm. Chờ Xích Dương về bộ đội, chị muốn ngồi cùng em lúc nào, em đều đáp ứng."
"Con bé này, thật sự là không biết xấu hổ!" Giang Xu Uyển từ phòng bếp đi ra, một bộ cưng chiều trách mắng Chung Noãn Noãn.
"Chú Chung, chú là chủ một gia đình, cháu sao có thể ngồi vị trí này được, như vậy là không hợp lý."
Xích Dương đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, cũng không ngồi xuống.
Chung Khuê Quân thấy vậy, sợ khiến anh không vui, cười nói: "Được rồi, Thiên Thiên, cho dù con với Noãn Noãn tình cảm chị em sâu đậm, nhưng bây giờ có Xích Dương ở đây, con cũng phải quan tâm cảm nhận của Xích Dương một chút."
"..."
Chung Thiên Thiên ấm ức cắn môi, không muốn để Chung Noãn Noãn cùng với Xích Dương ngồi cùng một chỗ, còn muốn nói cái gì, Chung Khuê Quân thấy Chung Thiên Thiên không muốn chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424407/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.