"Anh đừng hiểu lầm cảnh sát Trần, cô ấy là một cảnh sát rất tốt, cô ấy chưa nói với em cái gì cả. Chuyện cô ấy là người của anh chỉ là suy đoán của em thôi."
Thấy anh không tin, sợ cảnh sát Trần gặp xui xẻo, Chung Noãn Noãn nói: "Người nhà của em như thế nào anh cũng biết đấy, ngay cả việc em ra tù cũng không nhớ mang cho em một bộ quần áo. Ở trong tù một tháng, họ không đến thăm em một lần nào, em còn có thể trông cậy họ chuẩn bị cảnh ngục cho em sao? Cho nên chuyện này không cần đoán cũng biết người là anh an bài."
Xích Dương nhíu mày: "Bọn họ không đến thăm em sao?"
"Không có."
Xích Dương nắm chặt tay lái, cố nén cơn giận đang trào dâng trong lòng.
Một tháng!
Suốt một tháng thời gian! Anh rất muốn đến xem cô một chút, nhưng vì quy định thăm hỏi, mỗi tháng chỉ được phép thăm hỏi một lần. Mà anh sợ mình làm chậm trễ thời gian cô và người nhà gặp nhau, sợ cô phiền anh, cho nên anh đã cố nén không đến.
Nếu biết vợ chồng Chung Khuê Quân không tới, anh nhất định đã sớm tới.
"Xích Dương, cảm ơn anh." Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho em! Cảm ơn những nỗ lực của anh trong sáu năm qua! Cảm ơn anh đã vì em thậm chí nguyện hy sinh cả tính mạng của mình!
"Em là vợ chưa cưới của anh, về sau chính là vợ anh, là người thân thiết nhất của anh trêи thế giới này, chuyện của em cũng là chuyện của anh."
Đúng vậy, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-than-y-kieu-the-thu-truong-muon-cai-hon/424388/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.