Thấy ta lại bắt đầu trầm mặc, Tĩnh Ngôn đưa tay xoa huyệt thái dương cho ta, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Lại nghĩ đến gì rồi?”
“Vừa rồi Thanh Phong nói, hắn là nghe Nam Uyển vương gia và Hoàng thượng nói mới biết đệ, nhưng với tính cách của hai người bọn họ, không bao giờ lôi đệ ra nói chuyện phiếm, nhất là vương gia, sẽ không đem quan hệ cá nhân giữa đệ và hắn nói cho người ngoài, Thanh Phong hình như cũng không biết thân phận của huynh.”
“Vương gia là người hoàng thất, nhưng có phong thái giang hồ hiệp nghĩa, chuyện đã đồng ý thì sẽ không nuốt lời, ta không nghĩ hắn lại nói chuyện của chúng ta cho người khác.”
Ta gật gật đầu: “Đúng vậy, đệ bỗng dưng bị Thái Hậu triệu kiến vào cùng, mơ mơ màng màng cứu Hoàng thượng một mạng. Đó là lần đầu tiên đệ gặp Hoàng thượng, lúc đó vương gia cũng có mặt. Chuyện này đáng ra phải giữ bí mật, nhưng Thanh Phong lại từ chính miệng người trong cuộc nghe ra. Huynh cảm thấy chuyện này có nghĩa là gì?”
“Hoàng thượng thực sự sủng ái đứa con này, hay đúng hơn, là coi trọng hắn.”
“Mẫu thân Thanh Phong thân phận thấp, lại không còn, nhưng Hoàng thượng vẫn ưu ái hắn. Còn vì muốn bảo vệ hắn, cho hắn đi làm con thừa tự của Nam Uyển vương gia. Một hoàng tử không thể tranh giành lại cần bảo hộ vậy sao? Năm ngoái bọn họ tìm được tung tích chúng ta, lập tức để hắn theo đệ rời kinh. Vì cái gì?”
“Hoàng thượng có dụng ý khác?”
“Hoàng thượng vẫn nghĩ, đệ và thần linh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ten-ta-la-lam-dai-ngoc/752579/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.