Ở thời đại này, muốn lập cô nhi viện không phải chuyện đơn giản, hơn nữa phải được triều định và quan viên địa phương đồng ý. Nhưng lại có một điểm, đó là buôn bán người làm là chuyện vô cùng bình thường và hợp pháp, cho nên chuyện này, nói dễ không phải, nói khó không đến. Đám trẻ mồ côi, tuổi đủ lớn sẽ có người mua hoặc là thuê dùng, nữ tử dung mạo tốt một chút hoặc là làm nha hoàn hoặc vào thanh lâu. Còn lại là trẻ nhỏ, nữ hài tử dung mạo xấu xí. Chúng hầu như đều tham dự vào hệ thống ăn xin hoặc nhóm móc túi trong trấn, muốn đưa chúng tới được điền trang của ta cũng không đơn giản. Bởi vì bất luận là khất cái hay móc túi, kẻ cầm đầu cũng giống như dân xã hội đen vậy, khống chế bọn trẻ rất ác liệt. 
Bất quá, vấn đề đã được Tĩnh Ngôn yên lặng giải quyết. Ta không biết hắn dùng cách gì, hắn cũng không nói cho ta biết, trọng điểm là hắn đã mang được bọn nhỏ về đây, hơn nữa chính mình không có chịu thiệt, vậy là đủ rồi. 
Đều là lũ trẻ nhỏ hơn mười tuổi, thậm chí có cả trẻ em mới hai, ba tuổi. Quần áo tả tơi, nhem nhuốc, số lượng ít hơn ta nghĩ. Kì thật, càng ít càng tốt, tốt nhất là không có. Ta tuy tình nguyện thu cô nhi, nhưng không hi vọng trên đời có nhiều cô nhi. Sai hạ nhân chuẩn bị đồ ăn trước, để chúng ăn no rồi nói sau. 
Bọn chúng không biết lưu lạc đã bao lâu, trong mắt tràn đầy cảnh giác phòng bị, có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ten-ta-la-lam-dai-ngoc/752570/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.