Trên xe ngựa, Tĩnh Ngôn mỉm cười hỏi ta: “Tiểu Viễn, giờ đi đâu? Trong kinh thành còn nhà nào đệ cần nói chuyện nữa không?” 
Hắn cho ta ngược cuồng hay sao? Buồn bực nhìn hắn một cái, vừa lúc nhận ra ý cười trong mắt hắn, ta cũng bật cười. “Đại ca, điền trang đã mua rồi đúng không? Tiền còn đủ dùng không?” 
Nếu không đủ, Lâm trạch ở Tô Châu và Dương Châu đều có kim khố. 
Tĩnh Ngôn gật đầu: “Ừ, điền trang mua rồi, ở trấn Tân Truy, chỉ có vài ngày lộ trình. Tiền còn không ít, đủ dùng.” 
Ta ngăn hắn lấy ra ngân phiếu, nói: “Huynh đã là đại ca, chi phí trên đường đương nhiên do huynh trả, ngân phiếu huynh cứ giữ. Giờ chúng ta đi điền trang. Huynh nói cho ta nghe tình hình ở đó một chút.” 
Tĩnh Ngôn gật gật đầu: “Tân Truy không phải có thiên tai, chủ nhân cũ của điền trang tên là Nhị Thế Tổ, hắn là một người không biết việc nông, ăn tiêu hết tài sản ông cha để lại, vay nợ khắp nơi, túng quẫn quá mà ra tay bán điền trang. Cũng không có người mua, nhà giàu đều có ruộng đất của bọn họ, không cần phải mua một điền trang nhỏ như vậy. Nhà khác thì không đủ tiền. Hắn rao bán đã nhiều năm, vẫn không ai hỏi đến, cho nên lấy giá thấp bán cho ta.” 
“Đã có điền trang, hẳn là phải có thu nhập, sao hắn lại đến mức vì tiền bán đất chứ?” 
“Tên Nhị Thế Tổ kia cái gì cũng không biết, không hiểu, thu nhập từ ruộng đất đều bị người dưới lừa gạt biển thủ mất, bán đi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ten-ta-la-lam-dai-ngoc/752568/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.