Ta nghe nói người mang bệnh lâu ngày, tính cách đều trở nên quái gở, không biết ta sau này có biến thành như vậy không. Cũng may còn có hi vọng, bệnh của ta sẽ ngày một tốt lên, đến kì hạn thì sẽ khỏi hẳn; hơn nữa còn có thể học được võ học cao thâm, đãi ngộ như vậy cũng là tốt lắm rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình cũng theo đó mà tốt lên; Tuyết Nhạn thấy ta lúc vừa ra khỏi cửa thì rầu rĩ không vui, đi trong vườn được một lúc, lại mang bộ dạng vui vẻ, không khỏi kỳ quái nói: “Cô nương nghĩ đến chuyện gì vui sao?”
Ta cười hì hì, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nghĩ thông suốt một vài chuyện mà thôi. Em đi lấy chút trà bánh lại đây cho ta. Ta chờ ở bên kia đình.”
Tuyết Nhạn cực biết nghe lời, lại là người thật thà, không biết suy tính gì. Nếu là nha hoàn khác, lúc này nhất định đi tìm người khác làm việc, sẽ không để ta ngồi lại một mình. Còn nàng nghe xong lời ta nói, lập tức vâng dạ rồi đi. Như thế là tốt nhất, ta khoác áo choàng, nhắm mắt chậm rãi đi lại trong vườn. Một bên thầm thắc mắc, Trường Sinh Khí ta luyện gặp vấn đề ở đâu, dần dần cảm thấy trong bụng dâng lên một luồng nhiệt khí, rất tự nhiên, theo suy nghĩ trong đầu ta mà bắt đầu từ từ lưu động. Tuy rằng không thuần thục, nhưng quả thật là có lưu động. Là vì ở trong vườn gần gũi với tự nhiên sao? Hay là bởi đến lúc này tâm tính bình thản ta mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ten-ta-la-lam-dai-ngoc/752545/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.