Tác giả: Luna Huang
Qua đi hơn một tháng, mỗi ngày Diệp Cẩn Huyên đều là nhớ lại những sự kiện không hay trước kia giúp mọi người tránh được tai họa. Có lẽ vì đạo lý cho và nhận nên mỗi lần nàng giúp họ tránh tai họa thì người gặp họa lại là nàng, nhưng nàng càm thấy rất đáng nha, ít nhất thứ nàng gánh so với bọn họ vẫn là nhẹ hơn không biết bao nhiêu lần. Nàng biết đức phật rất công bằng.
Hôm nay, nàng đang ngồi trong phòng của Hạnh Nhiên sư thái đánh đàn. Đột nhiên trời tối lại, bên ngoài mây đen kéo đến khiến trong lòng Diệp Cẩn Huyên dâng lên một cảm giác kì lạ.
Nàng nhớ rõ trong trí nhớ thời điểm này không có mưa. Vì sao hôm nay mưa lại kéo đến. Trên bầu trời đầy mây đen hiện lên vài tia sét sáng trong vài giây rồi tiêu thất.
Hạnh Nhiên sư thái thấy Diệp Cẩn Huyên nhìn trời đến xuất thần liền nói: "Cẩn Huyên đây là làm sao?"
"A!" Diệp Cẩn Huyên ngây thơ quay lại cười ngượng, gò má vốn tái nhợt của nàng dần dần nhuộm đỏ: "Cẩn Huyên thấy thời tiết không tốt nên..." Được rồi nàng thừa nhận đầu óc mình không được thông minh nên không còn nghĩ ra được từ gì để nói nữa.
Hạnh Nhiên khẽ cười hiền từ bước đến xoa đầu nàng: "Nha đầu làm gì cũng phải tập trung một chút, không chuyên tâm thì thứ gì cũng không xong có biết hay không?"
"Ân, Cẩn Huyên đã biết." Diệp Cẩn Huyên ngoan ngoãn nghe theo nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn đập liên hồi không thể tập trung gãy đàn nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tam-an/57177/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.