Đến khuya Diệp Cẩn Huyên vờ ngủ, thấy được Đoan Mộc Chiến Phàm cởi y phục rồi nằm trên giường ôm lấy nàng cả người nàng cứng lại. Đoan Mộc Chiến Phàm sớm đoán được vì nàng không hề động nhưng vẫn vờ như không biết vẫn nhắm mắt lại.
Sau một hồi lâu, Diệp cẩn Huyên nuốt một ngụm nước bọt, khẽ gọi thử: “Hoàng thượng, hoàng thượng.”
Không thấy hắn có phản ứng nàng chậm rãi đem tay hắn lấy ra khỏi người mình rồi xuống giường. Không dám châm đèn nàng dựa vào ánh trăng mà tự viết một phong hưu thư rồi quay qua quay lại tìm ngọc tỷ.
Đoan Mộc Chiến Phàm không biết từ lúc nào ngồi ở trên long sàng đọc xong phong hưu thư mặt hắn lạnh nhạt nhìn bóng lưng của nàng đang tìm ngọc tỷ hỏi: “Nàng đang tìm thứ này?”
Diệp Cẩn Huyên cả kinh quay lại thấy ngọc tỷ trong tay hắn giơ lên. Nàng đưa tay nắm lấy phong hưu thư len lén vò lại giấu đi: “Hoàng thượng vì sao chưa ngủ? Là thiếp thân quấy rối người?”
Đoan Mộc Chiến Phàm khẽ thở dài từ dưới gối xuất ra một lệnh bài đưa cho nàng rồi nằm xuống nhắm mắt lại. Hắn nên làm gì bây giờ, lòng nàng không còn hắn, hắn nên làm sao mới tốt đây?
Diệp Cẩn Huyên nhận được lệnh bài có chút cao hứng. Hắn đã nghĩ thông suốt chịu thả nàng đi sao. Mặc kệ là gì, nàng quỳ xuống hướng hắn dập đầu ba cái: “Tạ chủ long ân.”
Nàng tự vận y phục rồi mang theo Nghê Thường, Vô Sự và đám chó con xuất cung. Đoan Mộc Chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tam-an/1899374/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.