Chương trước
Chương sau
Tác giả: Luna Huang

Đám người cùng nhau ngồi đến tối mới hồi phủ. Diệp Cẩn Huyên no từ bữa trưa đến tối nên bữa tối cũng không ăn gì. Vừa về đến phủ nàng tắm qua rồi lên giường ngủ.

Đoan Mộc Chiến Phàm vẫn ngồi bên giường xem tấu chương. Hắn tuy là nghỉ phép nhưng tấu chương cần phê duyệt không phải không có. Không thể cùng nàng một lượt ngủ thì ngồi đây xem tấu chương cũng vậy thôi. Chỉ là...

Dáng ngủ của Diệp Cẩn Huyên chưa bao giờ an phận. Nàng thì ngủ ngon còn hắn xem tấu chương cũng không an bình chút nào. Không nhận được một cái tay đánh lên đầu chính là một chân đá vào lưng vào cổ khiến hắn thật trở tay không kịp, có chút cười khổ.

Sáng hôm sau Diệp Nghêu thấy hôm qua "Khương Văn" không hề mở miệng nói lời nào nghĩ là hắn tâm trạng không tốt nên cho nghỉ một bữa. Thế là hôm nay Đoan Mộc Chiến Phàm không cần đến đó chỉ cần thượng triều là có thể hồi phủ.

Trước khi thượng triều hắn dặn Nghê Thường cùng vài hạ nhân khác ngồi bên giường tránh Diệp Cẩn Huyên lăn xuống. Diệp Cẩn Huyên vừa mở mắt ra chính là được báo hoàng hậu triệu tiến cung.

Nàng vận bộ <Vân Thư Viên> được thêu hồ điệp cùng hoa cúc ở viền cổ áo cùng phần ngực bằng màu sắc nhẹ nhàng, áo màu đạm phấn hồng, váy màu xám khói thanh nhã. Vừa bước xuống xe ngựa đã có thái giám bên cạnh hoàng hậu ra nghênh đón.

Hỏi qua thái giám mới biết hôm nay chính là ngày tuyển phi cho Đoan Mộc Chiến Khôi. Hoàng hậu đúng là đã nói liền làm không để người khác kịp trở tay. Bất quá đã sớm xác định thái tử phi chính là Diệp Cẩn Ninh rồi tổ chức đại hội chỉ là làm cho người khác thấy là công bằng thôi. Chỉ là, gọi nàng đến để làm gì thì nàng đoán không ra.

Đến ngự hoa viên thấy đám nữ quyến váy áo xinh đẹp đứng ngăn ngắn thành từng hàng, đầu hơi cúi. Trước mặt chính là một trướng mạn mỏng to, sau trướng mạn hoàng hậu cùng Diêu đức phi ngồi cùng nhau quan sát.

Vừa nghe tiếng thái giám hô to: "Niệm vương phi đến."

Đám nữ quyết không người nào cam lòng nhưng vẫn phải phúc thân hành lễ với Diệp Cẩn Huyên. Diệp Cẩn Huyên chậm rãi bước đến, một mắt cũng không thèm nhìn đám nữ quyến cũng hướng hoàng hậu và Diêu đức phi hành lễ.

Sau khi được cho đứng lên nàng bước đến bên Diêu đức phi ngồi ở ghế bên cạnh. Hoàng hậu thấy Diệp Cẩn Huyên vừa an vị liền nói: "Niệm vương phi đến thật đúng lúc, bổn cung đang chọn chính phi cho thái tử, nhân tiện ngươi cũng chọn vài người cho Niệm vương đi."

Diêu đức phi cũng là kinh hách không thôi vội vàng nhìn sang xem sắc mặt của Diệp Cẩn Huyên rồi ngăn lại: "Hoàng hậu nói thế nào, Phàm nhi cùng Cẩn Huyên vừa thành thân làm sao liền tuyển thêm nữ nhân vào phủ nhanh như vậy."

Hoàng hậu mỉm cười nhưng đáy mắt đầy hận ý: "Nam nhân cả thèm chống chán, ngươi cũng biết đúng không?" Đoan Mộc Chiến Phàm ẩn nhẫn bao lâu nay xem ra cũng là một nhân vật lợi hại, suýt chút nữa mẫu tử của nàng cũng bị lừa, bảo sao nàng không giận cho được. Lại nói Diệp Cẩn Huyên xấu như vậy hắn có thể chịu đựng bao lâu, nhân cơ hội này cài thêm vài người bên cạnh hắn liền được.

Hóa ra hoàng hậu gọi nàng đến chính là vì chê nàng xấu nhân tiện chèn ép mặt mũi của Diêu đức phi. Diệp Cẩn Huyên thầm cười lạnh, trên mặt nụ cười tươi rói nói: "Hoàng hậu nương nương mở lời thực đúng lúc, Cẩn Huyên cũng có suy nghĩ này, chọn ngày chi bằng hôm nay đi."

Vừa đúng ý nàng, đời trước Đoan Mộc Chiến Phàm tức giận hoàng thượng lừa gạt hắn vừa thú nàng lập tức nạp thêm vài nữ tử thanh lâu làm thiếp. Điều này khiến Diêu đức phi tức giận khuyên bảo không được nghẹn khí hôn mê một ngày. Nếu đã sớm như vậy thì nàng tự tay chọn thành toàn cho hắn. Một để hắn như đời trước không để ý đến nàng, hai có người giúp hắn khai chi tán diệp không cần nàng, ba Diêu đức phi không cần tức giận. Buôn bán có lời như vậy thì dại gì không đáp ứng chứ.

Diêu đức phi một lần nữa nhìn Diệp Cẩn Huyên đầy kinh ngạc, lý nào vừa vào cửa sẵn lòng nạp thiếp cho trượng phu. Hoàng hậu cũng là ngạc nhiên không kém, vốn nghĩ muốn hạ mặt mũi của Diêu Đức phi cùng Diệp Cẩn Huyên không ngờ nàng lại đáp ứng nhanh như vậy, đến suy nghĩ cũng không hề có.

Diệp Cẩn Huyên mỉm cười nắm tay Diêu đức phi hỏi: "Mẫu phi đã chọn được nữ tử nào cho vương gia chưa?" Nếu có chọn nàng cũng sẽ chọn đám thứ nữ thân cận với Diệp Cẩn Liên Diệp Cẩn Linh, chỉ là hôm nay toàn đích nữ.

Diệp Cẩn Ninh phải mấy lần cúi đầu hành lễ xứng thần với Diệp Cẩn Huyên liền căm hận không thôi. Nhưng vừa nghe Diệp Cẩn Huyên nói như vậy nộ khí lập tức biến mất.

Đám nữ quyến sớm biết bọn họ chỉ là làm nền cho Diệp Cẩn Ninh mà thôi, lời nói của Diệp Cẩn Huyên như nắng ấm rọi vào trái tim họ khiến người nào người nấy xuất hiện nụ cười xinh đẹp trên mặt. Làm trắc phi cho Đoan Mộc Chiến Phàm cũng không phải không tốt mà. Chỉ cần các nàng vào cửa thì cái ghế vương phi kia Diệp Cẩn Huyên không thể ngồi nữa rồi.

Ba nữ nhân ở bên trên nhìn tới nhìn lui, bình luận tới bình luận lui vẫn chưa đâu vào đâu. Diệp Cẩn Huyên chậm rãi nhấm nháp tách trà trên tay, mắt không quên quét lên người của mỗi một nữ nhân bên dưới. Phải tìm nữ nhân nào tướng mạo tốt một chút, tà mị một chút, đầu óc kém một chút như vậy nàng mới bình an sống ở vương phủ chờ hưu thư.

Đám nữ quyến bên dưới đang cực lực pha trà cho ba người thưởng thức tài nghệ. Diệp Cẩn Huyên cùng Diêu đức phi liên tục thử trà lại thảo luận không ngừng miệng. Hoàng hậu nhìn thấy mặt hai người vui vẻ trong lòng lửa giận ngập tràn.

Hạ triều hoàng thượng cùng hai vương tử cũng đến xem. Mọi người cùng nhau hành lễ xong liền cùng ngồi xem tuyển phi. Hoàng thượng nhìn thấy Diệp Cẩn Huyên cũng cao hứng hỏi: "Cẩn Huyên hôm nay cũng đến?"

"Vâng, Cẩn Huyên được hoàng hậu nương nương mời đến chọn vài người cho vương gia vi phu nhân hoặc trắc phi." Diệp Cẩn Huyên thẳng tính đạp hoàng hậu một cước nhân tiện nói cho Đoan Mộc Chiến Phàm biết chuyện tuyển thiếp nàng làm giúp hắn rồi không cần tìm nữ tử thanh lâu.

Hoàng thượng nghe được cho chút sửng sốt rất nhanh cười to: "Cẩn Huyên thật là nữ tử tốt, không đố kỵ, xem ra Niệm vương chọn không nhầm thê tử." Tuy hắn với nhi tử này không thích thậm chí là chán ghét, nhưng điểm này hắn vẫn rất tán thưởng.

Đoan Mộc Chiến Khôi mỉm cười nhìn Diệp Cẩn Huyên. Nàng nói ra những lời này mặt hoàn toàn không đổi sắc, khẩu khí cũng bình ổn thế này, xem ra, cuộc sống của phu thê bọn không như mắt hắn thấy.

Đoan Mộc Chiến Phàm ngồi bên cạnh lạnh nhạt nói: "Bổn vương không có ý định nạp thiếp, hoàng hậu nương nương chỉ cần vì thái tử là được." Hắn vốn muốn hạ triều liền hồi phủ bồi nàng không ngờ bị hoàng thượng kéo đến đây biết được chuyện này.

Hoàng hậu bị Diệp Cẩn Huyên đá một cước đứng chưa vững lại bị Đoan Mộc Chiến Phàm đá thêm một cước, mặt mũi của nàng toàn bộ bị hai người này bôi đen rồi. Trước mặt hoàng thượng nên vẫn cố nặn ra nụ cười: "Thần thiếp quả là có ý này nhưng là Niệm vương phi cũng trùng ý với thần thiếp."

Đoan Mộc Chiến Phàm cấm lấy tay Diệp Cẩn Huyên trầm giọng hỏi: "Vương phi đây là muốn thế nào?" Hắn gạt nàng gả là hắn sai, nàng cũng không nên vì giận hắn mà làm như vậy. Trượng phu càng nhiều thiếp thất thì tình cảm đối với nàng sẽ ít đi, nàng không biết điều này sao?

Nàng không bảo hắn đưa hưu thư chính là thay hắn nạp thiếp, đến cùng nàng là muốn tránh xa hắn sao? Là hắn có chỗ nào khiến nàng bất mãn, để nàng phải có suy nghĩ cùng hành động như vậy? Cho dù là vậy thì chẳng phải nàng cùng hắn nói là được sao. Lúc trước nàng cũng là như vậy cơ mà, chỉ là, lúc đó hắn không có nghe mà mắng nàng, nhưng bây giờ hắn nguyện ý nghe, vì sao nàng không nói?

"Thiếp thân là nghĩ cho vương gia, người cũng biết thiếp thân cái gì cũng không tốt, ngoài trừ giúp người tuyển phu nhân nạp trắc phi thì cái gì cũng không biết." Diệp Cẩn Huyên không nhìn hắn mà cúi đầu nhẹ giọng đáp trả.

Đời trước hắn chê bai nàng thứ gì cũng không thông, nàng cố gắng thế nào thì trong mắt hắn cũng không có nàng. Đời này nàng sẽ không như vậy nữa, nàng chỉ tìm bình an, an nhàn cho bản thân thôi. Tự hạ thấp mình để cầu bình an, nàng cảm thấy đáng giá.

Diêu đức phi nghe được liền thở dài yêu thương nói: "Là ai bảo Cẩn Huyên cái gì cũng không tốt, bổn cung thấy tấm lòng bao dung của ngươi mới là quý giá nhất, những thứ khác không cần để tâm có biết không?"

Diệp Cẩn Huyên mười lăm năm sống ở Trúc Huyền am hẻo lánh, lại còn vừa hồi kinh chưa kịp học gì đã bị hủy dung cứ như vậy mà tiền đồ hủy hết. Cĩng may là Đoan Mộc Chiến Phàm cũng có ý với nàng., nếu không nàng lại phải một phen tác hợp.

Diệp Cẩn Huyên nhẹ nhàng gật đầu: "Tạ mẫu phi khen ngợi, Cẩn Huyên khắc cốt ghi tâm." Nàng luôn biết Diêu đức phi tốt với mình.

Nàng thấy Đoan Mộc Chiến Phàm cả mặt càng ngày càng đen liền đưa cho hắn một trong những tách trà do đám nữ quyến pha mới được cung nữ dâng lên: "Vương gia cũng nên thử một chút, vị đạo không tệ nha."

Đoan Mộc Chiến Khôi lúc này mới mở miệng chuyển chủ đề: "Không biết mẫu hậu đã tìm được người nào hợp ý?"

Đoan Mộc Chiến Phàm không muốn nghe nữa lập tức đoạt lấy ly trà trên tay Diệp Cẩn Huyên đặt xuống bàn rồi nắm tay Diệp Cẩn Huyên kéo đứng lên rồi viện cớ hồi phủ.

Diệp Cẩn Huyên bị hắn kéo bất ngờ cả lễ cũng không kịp hành liền hướng ra ngoài xe ngựa bước. Tuy lực đạo không mạnh cước bộ cũng không nhanh nhưng làm nàng nhớ lại đêm tân hôn lúc đó, nước mắt lại chảy ra. Nàng không nói lời nào chỉ cúi đầu mím chặt môi âm khóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.