Trên xe ngựa lúc này Diệp Cẩn Huyên mới tìm lại được tiếng nói cho mình, nàng thì thào một tiếng, trên mặt một trận đau truyền đến khiến giọng nàng run run, cả người cũng theo đó mà run: "Đại ca." Nàng đưa tay run rẩy sờ lên mặt. "Nàng bị hủy dung", đây là câu duy nhất xuất hiện trong đầu nàng.
Mặt nàng giờ đây vừa máu vừa nước mắt, hai loại dung dịch này thấm ra không ngừng. Đến sam y của nàng cùng Diệp Cẩn Huy cũng bị nhiễm bẩn một mảnh to.
Diệp Cẩn Huy ôn nhu giữ lấy cổ tay nàng đặt xuống nói: "Không sao, ta nhất định tìm người chữa lành cho muội, tin ta." Hắn lấy khăn tay không ngừng lau máu chảy ra trên mặt nàng. Nãy giờ không biết hắn vứt đi bao nhiêu cái khăn rồi.
Mặt của Diệp Cẩn Huyên cứ cử động cơ mặt liền sẽ bị đau. Mà máu của nàng mất cũng không phải ít. Hiện nàng nằm trong lòng của Diệp Cẩn Huy đôi mắt nặng nề lim dim, trong đầu ngoại trừ cơn đau truyền đến thì không còn gì nữa. Cả người và vật trước mặt mơ hồ cứ thế mà ngất đi.
Ngày mai kinh thành lại một phen xôn xao vì vị tứ tiểu thư xấu số kém may mắn của Diệp gia. Vì Diệp Nghiêu nói ý do nàng thân thể yếu đuối nên dưỡng ở trên am ni cô, giờ thân thể tốt lên mới mang về. Nhưng là vừa mang về chưa được bao lâu liền bị hủy dung. Đây không phải xui thì là gì. Nữ tử chính là sống nhờ dung mạo a, dung mạo hủy đổng nghĩ với việc không còn gì nữa.
Khi nàng tỉnh lại đã là sáng hôm sau, Hồ thị ngồi bên mép giường thút thít. Diệp Cẩn Huy cũng lo lắng ngồi ở ghế tròn bên giường. Diệp Cẩn Liên, Diệp Cẩn Linh sắc mặt tái nhợt đứng một bên.
"Huyên nhi."
"Tứ muội muội."
Khi thấy mắt của Diệp Cẩn Huyên khẽ động mọi người đồng loạt lên tiếng. Diệp Cẩn Huyên định há miệng đáp trả thì cơn đau như xé rách truyền đến khiến nàng nhăn mặt. Mà mặt nàng càng nhăn chính là càng đau, chịu không được nàng rên một tiếng.
Hiện này cảm thấy tầm mắt dưới của nàng như là bị che hết một nửa vậy. Nhìn cái gì cũng chỉ còn có một nửa thôi. Do vết thương dài lại xéo nên thái y chỉ có thể đem cả mặt nàng băng lại trừ phần mắt trở lên cùng phần nhân trung trở xuống là thấy da thịt.
Hồ thị vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, phân phó: "Hải Dụ mang khăn qua đây."
Diệp Cẩn Huyên đưa tay sờ mặt, lúc này vết thương trên mặt đã được băng lại: "Lấy gương." Căn cứ theo cơn đau truyền đến nàng biết vết sẹo này là xéo một đường từ dưới mắt phải xuống má trái.
"Muội muội vẫn là nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày nữa mới xem cũng không sao." Diệp Cẩn Huy vội nói, hắn sớm cho người mang gương giấu hết rồi.
"Đại ca nói đúng a, tứ muội muội không cần nghĩ lung tung." Diệp Cẩn Liên tiếp lời.
Diệp Cẩn Linh cắn môi không dám nói lời nào. Nàng sợ phát ngôn vô ý của mình sẽ làm tổn thương Diệp Cẩn Huyên.
Hồ thị nhận khăn từ tay Hải Dụ rồi nhẹ nhàng thấm thấm lên mặt của Diệp Cẩn Huyên như là sợ làm nàng đau vậy. Diệp Cẩn Huyên không muốn mọi người vì mình mà không vui nên cũng không đòi xem gương nữa: "Mẫu thân, để nữ nhi tự đến là được rồi." Nàng đưa tay lấy khăn trên tay Hồ thị, giọng nói có chút run lại không rõ ràng.
Giọng của nàng giờ đây không thể nói rõ ràng vì nếu hoạt động cơ mặt quá mạnh sẽ đau. Điều này khiến tim mỗi người ở đây đều nhói lên.
Hồ thị hít mũi nói: "Ngươi chưa khỏi hẳn để mẫu thân giúp ngươi." Nàng nào dám để Diệp Cẩn Huyên tự lau, nhỡ nước thấm vào vết thương...
Kha ma ma mang một chén cháo nóng vào phòng để Diệp Cẩn Huyên dùng. Hồ thị cũng là tự tay đút cho nàng. Thấy nàng dùng hết mới nói: "Huyên nhi ngoan ở đây nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài."
"Ân." Diệp Cẩn Huyên ngoan ngoãn gật đầu.
Mọi người lưu lại cho nàng một lời chúc rồi rời đi. Cửa vừa khép lại nàng lập tức chạy đến bên bàn trong điểm tìm gương. Nhưng không thấy, thau nước cũng bị Hải Dụ mang luôn ra ngoài.
Thất vọng, nàng nằm dài trên giường nhìn Vô Sự vẫn còn say giấc, bất giác thở dài. Thôi thì cũng đã là có vết sẹo rồi, nàng cũng không có ý định gì với nam nhân nữa không gả được thì không gả được, có gì đáng để nhắc đến đâu. Lại nới một vết sẹo cũng tốt hơn lúc ở lãnh cung mà.
Nàng hy vọng mọi người bình an là được rồi. Nếu chữa không được nàng cũng sẽ không buồn. Nhan sắc đối với nàng không quan trọng bằng người thân.
Bên ngoài tiền thính Diệp Cẩn Huy lớn tiếng mắng Diệp Nghêu bất công. Là Diệp Cẩn Ninh mang Diệp Cẩn Huyên làm bia thay mình đỡ mà Diệp Nghêu lại không có lời nào để nói, một tiếng trách phạt cũng không.
Giờ đây Diệp Nghêu đang trách mình vạn lần vì sao lúc đầu Chúc Tôn Hữu đến cầu thân sao không đồng ý. Bây giờ Diệp Cẩn Huyên cứ như vậy mà không còn lợi dụng được nữa rồi, lại còn phải nuôi cơm.
Diệp Cẩn Huy thẳng thừng tuyên bố: "Sau này ta xuất môn sẽ mang muội muội theo cùng." Vết thương trên mặt khá sâu, trước mắt không biết có chữa được không vẫn là không nên để Tả thị nhúng tay vào.
Diệp Nghêu lạnh nhạt đáp một tiếng: "Tùy ngươi." Dù sao cũng gả không ra được cửa vậy thì đi đâu còn gì quan trọng nữa. Miễn là đừng làm mất danh tiếng của Diệp phủ là được rồi.
Diệp Cẩn Huy nghe xong phất tay áo hung hăng rời đi. Diệp Cẩn Huyên mười lăm năm không có tình thân bây giờ lại đột nhiên bị hủy dung thử hơi còn gì có thể bi ai hơn. Đã vậy Diệp Nghêu thân là phụ thân không hề đứng ra nói lời công bằng nữa.
Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên hôm qua đều không tham dự cung yến. Đến khi nghe được chuyện của Diệp Cẩn Huyên như vậy cũng là kích động vội vã đến Diệp phủ.
"Học trò tham kiến đại nhân."
"Đứng lên đi." Diệp Nghêu chán nản nói. Nếu giờ đây hắn ép Khương Văn lấy Diệp Cẩn Huyên cũng là không được.
"Học trò nghe nói tứ tiểu thư thụ thương, không biết thương thế ra sao?" Hình Trùng Xuyên mở đầu lên tiếng.
Khương Văn cũng tiếp lời: "Chi bằng mời vài quái y chữa cho nàng." Giọng hắn có chút gấp gáp.
Diệp Nghêu lắc đầu thở dài: "Vết thương rất nặng thái y nói không thể chữa." Thái y cũng đầu hàng thử hỏi còn ai chữa được đây.
"Không biết học trò có thể đến thăm nàng một chút?" Khương Văn sợ Diệp Cẩn Huyên chịu không nỗi đả kích mà nghĩ quẩn. Mắt hắn hiện rõ lên vài tia bi thương mặt vẫn cứng đờ lạnh như băng.
"Ta nghĩ không nên." Diệp Nghêu dứt lời lại đột nhiên hỏi Khương Văn "Ta gả Huyên nhi cho ngươi, thế nào?" Chỉ cần hắn đồng ý hắn sẽ lập tức tìm cho hắn một chức quan ngay.
Lòng của Khương Văn run một cái nhưng vẫn khôgn biểu hiện ra gì chỉ cúi đầu không trả lời, im lặng chính là câu trả lời tốt nhất. Trong mắt ngoại trừ lo lắng ra thì không còn gì nữa.
Diệp Nghêu thấy thái độ của hắn cũng không bức ép nữa. Nào có nam nhân nào chịu thú một thê tử bị hủy dung chứ.
Hình Trùng Xuyên cau mày định lên tiếng thì nghe Đoan Mộc Chiến Khôi đến. Ba người cùng hành lễ: "Tham kiến thái tử điện hạ."
"Miễn lễ." Đoan Mộc Chiến Khôi tiêu sái bước vào, nhàn nhạt phun ra một tiếng.
Diệp Nghêu vội vã bước đến cung kính nói: "Hạ thần không kịp đón tiếp từ xa thỉnh điện hạ chớ trách." Hắn lách người sang một bên: "Mời điện hạ ngồi."
Sau khi an vị, Đoan Mộc Chiến Khôi nhấp một ngụm trà hạ nhân mới mang lên mới nói: "Bổn cung phụng mệnh phụ hoàng đến thăm Diệp tứ tiểu thư cùng tặng nàng một chút lễ vật xem như bồi tội."
"Vâng." Diệp Nghêu vẫn giữ thái độ cung kính: "Mời điện hạ theo hạ thần."
Triệu quản gia nghe được lập tức đến Nghi Thủy viên thông báo để Diệp Cẩn Huyên chuẩn bị nghênh đón. Nhân tiện báo cho Diệp Cẩn Ninh một tiếng.
"Mời." Đoan Mộc Chiến Khôi đi ngang qua Khương Văn đảo mắt nhìn một cái rồi bước đi.
Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên cũng theo đó mà bước đến Nghi Thủy viên. Hình Trùng Xuyên nhìn không được nữa liền thấp giọng hỏi: "Ngươi không muốn lấy nàng còn quan tâm như vậy làm gì?"
Khương Văn không trả lời chỉ cau mày bước theo. Sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn là không hề có chút biểu tình nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]