Trở lại tiểu lâu của nhị phòng, Hạ Nhược mới vừa tiến vào phòng khách, liền thấy Hứa Ảnh đang ngồi chờ đợi.
Hứa Ảnh gặp cô liền mở miệng ra hỏi thẳng: “Tiểu Nhược, tại sao cháu lại muốn phân nhà sống một mình?”Hạ Nhược ngữ khí nhàn nhạt, “ Cháu không thể phân nhà sống một mình sao?”“Ai! Cháu hẳn là không biết cuộc sống bên ngoài có bao nhiêu gian nan.
Hiện tại, cháu có thể vô ưu vô lo như thế, nếu không có Hạ gia che chở, ra ngoài rất dễ bị bắt nạt, kinh tế cũng sẽ thiếu thốn, sinh hoạt của cháu cũng không được thoải mái như hiện tại đâu!” Bà ta tỏ vẻ vì Hạ Nhược mà lo lắng.
Bà ta thấy Hạ Nhược muốn thoát khỏi sự khống chế của mình, cái này làm cho bà ta cảm thấy hoảng hốt, nên muốn thuyết phục Hạ Nhược lưu lại Hạ gia.
Hạ Nhược cười nhạo một tiếng: “Việc này không cần dì Hứa nhọc lòng!”Từ khi mẹ của nguyên thân qua đời, cha vì báo thù mà đi nhập ngũ nên rất ít tự mình chiếu cố cô, cũng bởi vậy bị Hứa Ảnh cố tình dưỡng thành tính cách yếu đuối, việc gì cũng phải hỏi qua đối phương mới có thể quyết định, hoàn toàn bị khống chế.
Hứa Ảnh sắc mặt trầm xuống: “Tiểu Nhược, cháu gần đây bị làm sao vậy? Đến lời ta nói đều không nghe vào tai sao?”“Dì cũng là vì tốt cho cháu, cái gì mà kêu không nhọc lòng với có nhọc lòng? Cháu cứ như vậy làm sao mà ta dám ăn nói với người mẹ đã mất của cháu chứ?” Nói xong còn cầm khăn giả vờ lau khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ta-phai-lam-hoc-than/3966008/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.