Hạ Húc Hoằng từ thẻ thân phận lấy ra một phần khế ước thuê mướn đưa cho Hạ Nhược.
“Vùng núi kia đã được cho thuê, còn kỳ hạn hơn 1 năm nữa, đợi đến khi hết hợp đồng thuê thì bác sẽ trả lại cho cháu.
”Đến lúc đó, ông ta tự có biện pháp để tiếp tục kéo dài, hoặc là động tay chân rồi đem vùng núi đó chuyển dưới tài sản danh nghĩa của mình là được.
Hạ Nhược sao lại không biết ông ta tính toán cái gì, lãnh đạm nói: “Vùng núi kia là tài sản thuộc quyền sở hữu của cháu, bác chưa được sự đồng ý của cháu mà đã cho người khác thuê, đây vỗn dĩ là không đúng.
”“Cháu không cần biết là bác cho người khác thuê trong thời gian bao lâu, ba ngày sau nếu cháu không nhận được miếng đất kia, cháu cũng chỉ có thể công khai cho toàn bộ người dân trên tinh cầu này biết, cha cháu xương cốt còn chưa lạnh, bác trai liền chiếm hữu tài sản của cháu gái.
”Nàng cường thế tiếp tục nói: “ Cháu lại tiếp tục đi đến trường quân đội đệ nhất để hỏi nguyên soái một chút, sau khi thượng tướng vì nước hy sinh, cô nhi bị người khác ức hiếp mà để mưu đoạt tài sản, bọn họ có quản không hay là mặc kệ!”Cao tần của trường quân đội đệ nhất còn rất chiếu cố cô, không đơn thuần chỉ là giữ cô lại học trong trường quân đội đệ nhị, hơn nữa còn đảm bảo cho cô có một vị trí văn thư trong quân đội sau khi tốt nghiệp.
Quả nhiên, Hạ Húc Hoằng sắc mặt lại thay đổi, nghẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ta-phai-lam-hoc-than/3966006/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.