Muội muội không đạt được kết quả như mong đợi, ngược lại còn phải chịu trách nhiệm phần của mình, khiến nàng tức đến đỏ cả mắt.
“Mị Thanh, rõ ràng là linh thú của ngươi ăn mất, liên quan gì đến ta chứ?”
“Tuần Nhu, ngươi không phải là trẻ con nữa, làm bất cứ việc gì, ngươi phải nghĩ đến việc phải chịu trách nhiệm.”
Nói xong, ta ôm Bạch Hổ rời đi, mặc cho Tuần Nhu ở phía sau lăng mạ.
Ta không phải lần đầu đối mặt với tình huống như thế này.
Nhưng đây là lần duy nhất ta quyết định đối đầu trực diện với muội muội.
Trước kia, ta luôn nghĩ đến tình cảm tỷ muội, hết lần này đến lần khác hy sinh vì nàng, nhưng cuối cùng, nàng vẫn căm ghét ta.
Thật vô nghĩa.
Để gom đủ tài nguyên cho việc bồi thường linh đan, ta quyết định rời khỏi Thiên Nhãn Tông cùng Huyễn Dạ Trần để đi rèn luyện.
Nhưng cũng nhờ phúc của Tuần Nhu, sau lần lôi kiếp vừa qua, tu vi của Huyễn Dạ Trần đã tăng tiến đáng kể, hắn thậm chí đã hóa thành hình người.
Khi rời khỏi Thiên Nhãn Tông, ta chặn Huyễn Dạ Trần lại trên đường.
“Ngươi tại sao lại cố tình ăn hết những viên đan dược đó, để dẫn đến lôi kiếp?”
Nhiều chi tiết giờ đây ta mới nhận ra.
Chuông Linh Hồn chỉ có tác dụng với con người, vậy làm sao Huyễn Dạ Trần có thể bị Tuần Nhu khống chế, trừ khi hắn cố tình?
Nghĩ đến sự đố kỵ ngầm của hắn đối với Tuần Nhu và thái độ hoàn toàn khác biệt so với kiếp trước, một ý nghĩ không thể ngăn cản được bỗng nổi lên trong ta:
Huyễn Dạ Trần, cũng đã trọng sinh.
Vậy tại sao hắn lại ẩn mình bên cạnh ta? Rốt cuộc là vì điều gì?
“Ngươi có mục đích gì?”
Có lẽ sự phòng bị của ta đã khiến Huyễn Dạ Trần tổn thương, hắn nắm lấy cổ tay ta, buồn bã nói:
“Mị Thanh, ngươi sao có thể nghi ngờ ta? Chẳng lẽ ngươi không có bí mật gì sao?”
Đối diện với sự ép buộc của Huyễn Dạ Trần, ta khàn giọng đáp:
“Phải, ta có điều giấu giếm. Vậy thì sao? Ngươi định rời bỏ ta sao?”
Ta nhìn vào gương mặt không cảm xúc của hắn, nước mắt ta không kìm được mà sắp tuôn rơi.
Bất ngờ, hắn cười khẽ, ôm chặt lấy ta:
“Mị Thanh, tại sao ngươi không tin ta, không tin vào chính mình? Ngươi tốt như vậy, ta đã sai một lần, không muốn sai lần thứ hai.”
Ta bình tĩnh lại, hỏi hắn:
“Vậy ngươi cũng đã trọng sinh? Và ngươi cũng sớm biết ta đã trọng sinh?”
Huyễn Dạ Trần kiêu ngạo gật đầu:
“Tất nhiên rồi, kiếp trước ngươi ngoan ngoãn, luôn nghe lời mẫu thân và muội muội, không có chút cá tính nào.
Nhưng giờ đây ngươi không chỉ dám phản kháng mà còn dám tát kẻ tiện nhân đó, cũng coi như đã tiến bộ rồi.”
Hắn thản nhiên nói, nhưng cơn giận trong lòng ta bất chợt bùng lên, ta tiến lên, đánh lên cánh tay của hắn, nước mắt không thể kìm lại mà tuôn rơi.
Đến khi mệt mỏi, ta tựa vào lưng lông xù của Huyễn Dạ Trần, hỏi hắn:
“Kiếp trước, sau khi ta chết, hồn phách ta từng lưu lại một thời gian, mới biết ngươi là Tỳ Hưu.
Tại sao ngươi lại quay trở về đây vậy?”
Huyễn Dạ Trần đặt bàn chân mập mạp lên người ta, vừa liếm lông vừa nói:
“Tuần Nhu, cái kẻ mắt cao hơn đầu đó, làm sao xứng đáng làm chủ nhân của ta? Nàng ta ích kỷ, tầm nhìn hẹp hòi.”
Lòng ta tràn ngập kinh ngạc:
“Chẳng lẽ ngươi và Tuần Nhu trở thành phế nhân là có nguyên nhân?”
Huyễn Dạ Trần lấp lánh ánh mắt, giả vờ ghét bỏ liếc nhìn ta:
“Đương nhiên rồi, ta là Thần thú thượng cổ, làm sao có thể dễ dàng trở thành phế vật như vậy?
Tuần Nhu lòng dạ hiểm độc, muốn lấy trứng Phượng Hoàng về làm món trứng ngọc, ta cũng không muốn dây dưa với nàng ta nữa, giả chết để thoát thân.”
Kiếp trước, khi mẫu thân dẫn muội muội lên Cửu Trùng Thiên thăm ta, ta vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Muội muội oán trách mẫu thân, rằng tất cả đều do bà không ngăn cản nàng chọn Bạch Hổ, nếu không nàng đã không trở thành phế nhân.
Cho dù huyết mạch có thuần khiết thế nào, cũng chẳng đánh bại được ai, chỉ làm khổ mình mà thôi.
Khi đó ta đã nghi ngờ, Bạch Hổ mạnh mẽ, dù không thể đánh bại người khác, ít nhất cũng có thể chạy trốn, sao có thể bị hủy đến mức tàn phế, cuối cùng còn chết?
Giờ đây, nghe Huyễn Dạ Trần nói ra tất cả, ta mới biết sự thật.
Tất cả đều là do muội muội tự chuốc lấy.
Thật đúng là vô sỉ đến cực điểm!
Rõ ràng muội muội là người làm sai, nhưng lại cứ muốn đổ tội lên đầu người khác.
Nhớ lại ký ức ở kiếp trước, ta và Huyễn Dạ Trần vừa tu luyện vừa tìm kiếm cơ duyên trong rừng sương mù, vừa củng cố, vừa nâng cao tu vi.
Trong suốt ba năm rời khỏi Thiên Nhãn Tông, chúng ta đã đạt đến cảnh giới Nguyên Âm.
Ngày hôm ấy, như thường lệ, ta đang tĩnh tọa luyện khí trên giường thì Huyễn Dạ Trần bất ngờ bước vào, hớn hở nói:
“Ngừng tu luyện đi! Muội muội của ngươi sắp thành thân với Vân Thân rồi!”
Vì muốn xem náo nhiệt, ta và hắn liền trở về Thiên Nhãn Tông.
Trên núi Sơ Ảnh, đâu đâu cũng là màu đỏ rực rỡ, khiến người ta không khỏi cảm thấy choáng ngợp.
Trong lúc dạo chơi, ta không ngờ lại chạm mặt Vân Thân.
Trong ánh mắt hắn không còn sự nhẫn nhịn và yếu đuối như trước, mà thay vào đó là sự tự tin và kiêu ngạo.
Thấy hắn, lòng ta chợt lạnh toát.
Cách hắn bước đi, khí thế bức người, thần thái kiêu hãnh, thậm chí cả luồng hắc khí quanh người hắn, tất cả đều giống hệt kiếp trước.
Chứng kiến điều này, ta biết Vân Thân cũng có thể đã trọng sinh.
“Mị Thanh, sao ngươi lại khác trước thế này?”
Hắn tiến lại gần, ánh mắt đầy âm u và dò xét, như một con rắn độc đang từ từ siết chặt lấy ta.
Trong khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy như rơi vào hầm băng, như thể ta đã quay trở lại kiếp trước, khi bị Vân Thân biến thành công cụ tu luyện.
Sau khi trở thành thượng thần yêu tộc, ta mất đi giá trị, thay vào đó là sự chán ghét từ hắn.
Nếu không phải vì danh tiếng, Vân Thân đã sớm đá ta đi từ lâu rồi.
Ta cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
“Vân Thân, à không giờ ta nên gọi ngươi là muội phu rồi.”
Ánh mắt Vân Thân lóe lên một tia khác thường, hắn định đưa tay nắm lấy ta, nhưng Huyễn Dạ Trần đột ngột chắn trước mặt ta.
“Muội phu có chuyện gì không? Có gì thì gặp tỷ phu ta đây này.”
Huyễn Dạ Trần vừa xuất hiện, Vân Thân liền dừng lại động tác, mặt mỉm cười lùi lại hai bước.
“Là tại hạ thất lễ rồi. Chỉ là, mời tỷ tỷ lát nữa tham gia lễ thành thân.
Nhưng không biết từ khi nào ngươi đã trở thành phu quân của Mị Thanh?”
Huyễn Dạ Trần không ngần ngại đáp lời, toàn là những lời nói vớ vẩn:
“Chúng ta đã bái thiên địa, trước sự chứng kiến của Thiên Đế, chẳng lẽ không được sao?”
Ta không khỏi bật cười trước câu nói liều lĩnh của hắn, quả thực Huyễn Dạ Trần vẫn không biết xấu hổ như trước.
Vân Thân thấy không có cơ hội tiếp cận riêng ta, đành phải rời đi.