Từ sau giấc mơ kỳ lạ đêm hôm qua, Lâm Liên Kiều cứ bồn chồn mãi, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Thẩm Dịch Nhiên đi tắm, cô liền tranh thủ gọi về nhà, có lẽ mấy ngày nay không liên lạc về nên giấc mơ kia đến chắc là để nhắc nhở cô.
Đợi chuông reo một lúc rốt cuộc cũng có người bắt máy làm cô nhẹ người hẳn ra, người làm sau đó chuyển máy cho cha cô, nghe giọng của ông ấy vẫn rành rọt qua điện thoại làm tâm cô lúc này mới hoàn toàn nhẹ bẫng, đúng là giấc mơ nhiều khi chỉ là giấc mơ.
Hai cha con nói chuyện hỏi thăm nhau chỉ có mấy câu nhưng không ngờ cũng tiêu tốn mười mấy phút. Lúc cô nhận ra thì đã nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, cô nhanh chóng tạm biệt ông ấy rồi gác máy vội, đúng lúc Thẩm Dịch Nhiên kéo cửa bước ra, thấy biểu hiện của cô hì hục như con chuột đang ăn vụng, anh ta bất ngờ hạ thấp giọng hỏi.
"Cô đang làm gì đấy?"
Lâm Liên Kiều phản ứng nhanh chóng, ngay lập tức giả vờ lau lau chỗ quanh chiếc điện thoại, sau đó quay lưng lại cười cười đáp.
"Không, không có gì?"
Thẩm Dịch Nhiên vừa lau đầu vừa đưa mắt quạ nhìn cô còn có vẻ nghi ngờ, tuy vậy anh ta cũng không hỏi gì thêm. Hôm nay cũng có một chuyện cô muốn nhờ anh ta giúp đỡ, với phương châm lỡ lợi dụng rồi phải lợi dụng cho trót, cô cũng chẳng kiêng dè gì nữa. Cô bước chân nhẹ nhàng đến gần anh ta, giọng nói đối với anh ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ta-bi-so-quan-gia-doc-chiem/858262/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.