Lâm Liền Kiều lộ ra biểu cảm kinh ngạc đầu tiên, cô hé môi còn chưa kịp nói thì Sở Quân Huân đột nhiên đứng bật dậy. Anh ôm sát cô vào người, một bên tai cô bị áp chặt vào người anh, bên tai còn lại, anh cũng bịt chặt bằng bàn tay to lớn của mình.
"Sở Quân Huân, anh đang làm…"
Tiếng súng vang lên ngay lúc Lâm Liên Kiều đang nói, cô giật bắn người, mắt nhắm nghiền, hai tay vô thức ôm chặt lấy anh.
Sau tiếng súng đầu tiên, Sở Quân Huân còn bắn liên tiếp thêm hai phát súng nữa.
Mặt dù hai tai đều bị bịt kín, nhưng nó không thể nào ngăn hết thứ âm thanh của sự chết chóc này truyền vào tai cô.
Bẵng đi vài giây thì không còn tiếng động gì nữa.
Lâm Liên Kiều ngẩn người, ba phát súng Sở Quân Huân bắn ra mới khiến cô hiểu được tại sao anh lại nói việc này chỉ có mình anh biết.
Hai mắt cô rưng rưng, gương mặt bỗng nhiên mếu lại, cô không biết tại sao mình lại bật khóc.
Sở Quân Huân thu súng, nhìn thấy cô gái của mình khóc mà người run bần bật anh cũng chau mày đau xót thay, bàn tay ấm áp vẫn đặt trên người cô chưa bao giờ buông ra.
"Kiều Kiều, anh đưa em về nhà."
Lâm Liên Kiều bất chợt siết chặt vào người anh, cô vẫn trong cơn nức nở nói.
"Đừng đưa em về nhà. Em… em không muốn cha thấy em như thế này."
Sở Quân Huân lấy tay xoa đầu cô, sự dịu dàng mà lần đầu trong đời cô cảm nhận được, lòng ngực không thể điều khiển mà bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ta-bi-so-quan-gia-doc-chiem/249639/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.