Chung ma ma vốn không hay xuất môn, nhưng tình thế nghiêm trọng, bà cũng vội vã đi theo ra ngoài.
Trên đường, Phùng Liên Dung nhẹ giọng hỏi Chung ma ma: “Ma ma cảm thấy nhặt được cái rễ cây đó có khả năng là ngoài ý muốn không?”
Chung ma ma nói: “Nô tì cảm thấy không có khả năng, bình thường rễ cây ở đâu cũng có, nhưng hình rồng, nô tì lớn tuổi như vậy chưa từng thấy, hơn nữa, loại chuyện này...” Bà dừng một chút, thanh âm nhẹ bẫng, “Trên sách sử có lẽ cũng có, nhưng đa số là bịa đặt, đều là lý do chính đáng đấy.”
Là chính đáng, đương nhiên là vì những Hoàng đế đó leo lên lên địa địa vị không hợp lẽ thường, như thế, vì danh chính ngôn thuận, luôn sẽ bịa ra một số chuyện, chứng minh mình làm Hoàng đế dựa theo ý ông trời. Hiện thời sự việc này cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Chỉ là, chủ tử nhà mình tuyệt đối không có khả năng làm như vậy.
Phùng Liên Dung nghe xong, mày càng thêm cau chặt lại.
Nàng vào cung nhiều năm, đây là lần đầu tiên cảm giác được vô cùng lo lắng, cùng với phẫn nộ không nói ra được.
Tự hỏi nàng mấy năm nay yên lặng giữ bổn phận, chưa từng nghĩ đến muốn con mình tranh đoạt thái tử vị, cái ý niệm đó ngay cả một tí cũng chưa từng có, ai ngờ lại cũng có một ngày như vậy đến! Rốt cục đây là có chuyện gì?
Là ai hãm hại nàng, hay là trong đó cất giấu âm mưu gì?
Phùng Liên Dung không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sung-phi/754015/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.