Phùng Liên Dung thúc ngựa đi thẳng về phía cánh rừng, đã đi qua thảo nguyên rộng rãi, bây giờ nàng muốn đi vào trong rừng xem.
Triệu Hữu Đường thấy nàng dừng lại, chính mình xuống ngựa trước rồi ôm nàng xuống.
Đội hộ vệ theo đằng sau vốn không dám lơi lỏng, lúc này cũng nhịn không được hơi hơi cúi đầu.
Triệu Hữu Đường nói: “Trong rừng khó đi, nàng không sợ mệt?”
Phùng Liên Dung giơ chân lên: “Có cái này rồi.”
Triệu Hữu Đường cười nhìn nàng.
Mặt mày nàng tràn đầy khoan khoái, bộ quần áo cưỡi ngựa mặc trên người nàng nhiều thêm mấy phần anh khí, anh khí này làm nàng nhìn sáng sủa hơn.
Triệu Hữu Đường giơ tay vén lại tóc mai cho nàng: “Rối rồi này, nhìn nàng giống dã nha đầu!”
Phùng Liên Dung cũng kiễng chân chỉnh lại búi tóc cho hắn, học giọng điệu của hắn nói: “Lệch rồi này, nhìn chàng giống dã tiểu tử!”
Triệu Hữu Đường cười lên ha ha.
Mắt thấy hai người muốn đi vào, đội họ vệ nhanh chóng chạy lên mở đường trước, vạn nhất bên trong có mãnh thú, bọn họ đảm đương không nổi.
Hai người đi ở chính giữa, Phùng Liên Dung lần đầu tiên vào rừng, cảm thấy bên trong có chút âm trầm, ngẫu nhiên nghe được tiếng thú kêu liền túm chặt lấy Triệu Hữu Đường. Đồng thời lại tò mò đánh giá nhìn chung quanh, nhìn thấy con sóc trên cây cũng phải kinh hỉ chọc hắn hai cái, chia sẻ với hắn.
Đi được một lát, hai huynh đệ Triệu Hữu Trinh chạy đến.
Triệu Hữu Đường nói: “Sắc trời cũng không còn sớm, đi săn trước, nàng cảm thấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sung-phi/753995/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.