Triệu Hữu Đường cúi đầu liền nhìn thấy nàng vẻ mặt hinh hoảng. 
Hắn nhíu mày hỏi: “Không thích?” 
Phùng Liên Dung thầm nghĩ, tuy rằng là ngọc tỷ, nhưng cái này ở trên tay tốt và xấu, thích kiểu gì! 
Nhưng nàng không dám nói, ai kêu nàng vừa rồi cũng ấn cho hắn một cái. 
“Thích thì thích, nhìn cũng rất….” Nàng chụm hai tay vào nhau rồi nhìn, gật gật đầu, “Rất uy phong.” 
Khen vô cùng miễn cưỡng, Triệu Hữu Đường tức giận đến muốn xoắn tai nàng, hắn cảm thấy bị nàng đóng dấu rất thú vị, sao đến chỗ nàng, giống như đã bị ghét bỏ rồi. 
Hắn đưa ngọc tỷ cho Nghiêm Chính thu lại, một bên nói: “Đã thích thì giữ lại đi.” 
“Giữ lại?” Phùng Liên Dung vội hỏi, “Giữ kiểu gì, không, không được rửa?” 
Quả nhiên dự cảm của mình là đúng! 
“Không phải thích à, đương nhiên là phải giữ lại, ngày ngày lấy ra nhìn mới tốt.” Triệu Hữu Đường xoa xoa đầu nàng, “Người khác muốn còn không được đâu.” 
Chung ma ma ở bên cạnh nghĩ, nô tì khẳng định không muốn. 
Phùng Liên Dung cũng không muốn, nàng cảm giác chính mình nâng đá đập chân mình, vừa rồi đang tốt lành đi đóng con dấu lên tay hắn làm gì cơ chứ! 
Nàng khẽ nói: “Nhưng mỗi ngày đều phải rửa tay mà.” 
“Vậy thì không cần rửa sạch.” 
“Bẩn thì sao?” 
“Nàng lại không phải làm gì, bẩn cái gì?” 
Phùng Liên Dung chán nản. 
Triệu Hữu Đường thấy nàng dáng vẻ phiền não liền muốn cười, ai kêu nàng ngốc không biết tâm ý của hắn, có điều, cũng không cần nàng phải biết. 
Nàng cứ như vậy là được. 
Phùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sung-phi/753981/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.