Editor: Linh 
Phùng Liên Dung nằm nhìn một lát, Chung ma ma đi qua nói: “Vừa rồi phòng bếp phái người đến, nói Điện hạ săn được nhiều món ăn dân dã, có thỏ, hươu bào, thịt sói, hỏi chủ tử muốn ăn cái gì?” 
“Đánh được nhiều vậy á!” Phùng Liên Dung chảy nước miếng. 
“Heo rừng,” Phùng Liên Dung đầu tiên liền nói, “Làm món canh giò heo hầm.” 
Gần đây khẩu vị của nàng lớn, thích loại canh thịt đậm này, không chút nào cảm thấy béo ngậy. 
Chung ma ma lắc đầu, “Món này cần mấy canh giờ lận, sáng mai lại ăn, nếu chủ tử muốn ăn bây giờ, làm món đơn giản chút.” 
Phùng Liên Dung hơi chút thất vọng, nghĩ nghĩ nói: “Vậy thì hươu bào đi.” 
“Hươu bào nặng vị, ngâm một ngày mới được. 
Phùng Liên Dung liếc Chung ma ma một cái, đây không phải là đùa nàng à, tổng cộng chỉ có bốn dạng, hai dạng đã không thể ăn, nàng thở phì phì nói: “Vậy thì tùy tiện đi.” 
Chung ma ma cười rộ lên: “Hay là nô tì cho chủ tử một chủ ý, làm bát hà cung.” 
“Bát hà cung?” Phùng Liên Dung ngạc nhiên, “Là cái gì vậy?” 
“Đó là món mà người ở cố hương chúng ta thường ăn, bát hà cung này ấy, chính là thịt thỏ thái miếng mỏng, dùng rượu tương tiêu ướp một lát, lúc ăn thì dùng phong lô ăn, đợi phong lô chuẩn bị xong, canh bên trong nóng lên liền bỏ thịt thỏ vào...” 
Chung ma ma còn chưa nói xong, Phùng Liên Dung đã thúc giục: “Vậy nhanh lên, nhanh lên, lát nữa muộn rồi, đói lắm.” 
Chung ma ma liền biết nàng muốn ăn, chạy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sung-phi/753934/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.