Editor: Linh 
Thái tử cũng không nghĩ tới nàng sẽ khóc, một tay ôm nàng vào trong ngực nói: “Khóc cái gì, nhìn thấy ta còn mất hứng?” 
“Cao hứng, chính là cao hứng mới khóc.” Phùng Liên Dung nghẹn ngào, Thái tử bị thương còn chạy tới gặp nàng, nàng há có thể không cảm động, quả thật là cảm động muốn chết. 
Thái tử nâng cằm nàng lên nhìn, quả nhiên là vừa khóc vừa cười, nhẹ trách mắng: “Cho rằng bản thân là đứa bé à, cái gì cũng nhịn không được.” 
Phùng Liên Dung than thở nói: “Nhìn thấy Điện hạ mới không nhịn được!” 
Thái tử lập tức nở nụ cười, xoa xoa đầu nàng nói: “Bữa tối ăn chưa?” 
“Ăn rồi.” Nàng ngẩng đầu lên nói, “Vốn lo lắng cho Điện hạ, khẩu vị cũng không tốt, kết Vương đầu bếp hầm lòng dê, ăn ngon. Trước đây thần thiếp từng ăn của ca ca mua trên quầy hàng, khi đó đã cảm thấy rất ngon, hôm nay vừa ăn, thật sự như thịt thần tiên ấy.” 
Thấy nàng bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn, giống như trước mắt đang đặt một đĩa lòng kép dê, Thái tử đột nhiên nuốt nước miếng một cái. 
Vừa rồi trong lòng hắn tràn đầy tâm tư, vẫn chưa ăn cơm. 
“Đi, kêu Vương ngự trù lại làm thêm một bát nữa.” Thái tử phân phó. 
Nghiêm Chính và Hoàng Ích Tam cao hứng hỏng rồi, bọn họ vẫn còn đang lo lắng đây, mắt thấy Điện hạ rốt cuộc đói bụng, muốn ăn cơm, Hoàng Ích Tam nhanh chóng chạy đi. 
Phùng Liên Dung lập tức lại lo lắng nói: “Điện hạ sao muộn như vậy còn chưa dùng cơm chứ? Có phải miệng vết thương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sung-phi/753930/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.