Nhân hồi ức lúc đó, Phùng Liên Dung tự nhiên sẽ kiêng kị Nguyễn Nhược Lâm, sao còn có thể ở lại chỗ này, lập tức liền xoay người rời đi. 
Nguyễn Nhược Lâm ôm tâm tư đánh lến, cuối cùng không đạt được, trong lòng khó chịu giống như bị mèo gãi. 
Năm trước, nàng ta bị tuyển chọn vào cung, cũng không phải cam tâm tình nguyện, nhưng sau khi thị tẩm xong, cho rằng Thái tử sẽ yêu nàng ta, kết quả thật sự làm nàng ta thất vọng. Cuộc sống sau này như thế nào liếc mắt cũng có thể thấy rõ, cái gì cũng không còn ý nghĩa nữa rồi. 
Nguyễn Nhược Lâm nhìn tường cung, lấy châm ra đâm xuống cổ tay mình, máu tươi lập tức xuất hiện, đau đến cả người nàng ta phát run. 
Đây là sự thật, không phải nằm mơ. 
Kỷ ma ma thấy, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, kêu lên: “Chủ tử, chủ tử, tay ngài đây là làm sao vậy?” Một bên vội vàng gọi Tĩnh Trúc, Tĩnh Mai băng bó cho nàng ta. 
Nguyễn Nhược Lâm: “Còn không bằng để ta chết đi!” 
Nàng ta phiền chết rồi. 
“Đừng nói bậy mà chủ tử!” Kỷ ma ma lại bị dọa một hồi, “Chủ tử còn trẻ nói chết cái gì đâu, đời này còn dài mà, chử tử đừng quá nản lòng.” Bà tận tình khuyên nhủ nói, “Chuyện gì cũng phải có nhẫn nại, nhiều người còn nhịn mười mấy năm kìa, chủ tử ăn ngon mặc đẹp, cần gì phải như thế?” 
Nguyễn Nhược Lâm cười cười: “Ăn ngon mặc đẹp? Ta hiếm lạ ư, ta ở nhà sao không phải là ăn ngon mặc đẹp đây?” Nàng ta đột nhiên phi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sung-phi/753920/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.