Phùng Liên Dung biết xấu, lấy khăn lụa mỏng che mặt. 
Thái tử buồn cười, giật khăn lụa xuống nói: “Che cái gì, nói xem, nàng làm gì để nổi bọng nước. Chu thái y nói tuy rằng không có chuyện gì, thế nhưng trước đây cũng không thấy nàng như vậy.” 
Phùng Liên Dung thành thật nói: “Biết Điện hạ muốn đi Sơn Đông nên vậy.” 
Thái tử ừ một tiếng, hắn đại khái cũng đoán được nàng lo lắng cho hắn, quả thế. 
“Bên kia đại hạn.” Nàng nhìn hắn, muốn nói với hắn, bảo hắn đừng đi. 
Thái tử nói: “Chính bởi vì đại hạn nên mới cần đi, nàng đó, đừng đoán mò. Sơn Đông cách nơi này cũng không xa, ta mang theo nhiều người.” 
Vì chuyện này, Hoàng thái hậu còn không phải cũng giống vậy, ngàn dặn vạn dặn. 
Phùng Liên Dung trong lòng biết không khuyên được hắn, nhưng không nói, nàng lại nhịn không được, chỉ có thể tận khả năng nhắc nhở: “Tuy Điện hạ không cần mọi thứ đều tự thân tự lực, nhưng những người đó đã bị đói rất lâu, ai cũng không biết sẽ làm những gì, không chừng sẽ giật tiền cướp lương đấy. Còn có nha, những địa phương bị đại hạn như vậy, người thân thể không tốt, các loại bệnh lạ đều sẽ sinh ra, trị cũng trị không hết.” 
“Bệnh lạ?” Những lời này làm Thái tử như có điều suy nghĩ. 
Phùng Liên Dung cũng không quấy rầy hắn. 
Qua một lát, Thái tử mới mở miệng: “Nàng nói không sai, đúng là nên cẩn thận chút, chờ lát nữa ta sẽ đi Thái y viện một chuyến, dẫn theo thêm mấy đại phu.” 
Đại phu Thái y viện, hẳn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sung-phi/753918/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.