Nếu đổi lại là Phùng Liên Dung trước kia, lúc này có thể sẽ sợ hãi, nhưng nàng chết qua một lần, muốn nói bây giờ người có thể làm nàng sợ hãi, tính ra, thế nào cũng không tới lượt An Khánh công chúa. 
Phùng Liên Dung cười cười nói: “Ta không đạp, cho nên cũng không cần công chúa tha mạng.” 
Nàng liếc mắt nhìn Chung ma ma một cái: “Chúng ta đi thôi, nương nương đang chờ đấy.” 
Chung ma ma con mắt trừng to, không nghĩ tới chủ tử nàng khí thế thật lớn, nói chuyện với An Khánh công chúa một chút cũng không khiếp đảm. 
Bà không khỏi nhớ đến ngày đầu tiên khi Phùng Liên Dung mới bước vào Phù Ngọc điện, lúc đấy lá gan nàng còn rất bé, giống như con thỏ, bây giờ cũng chỉ mới qua mấy tháng đã không còn giống khi đó, có điều đây là một chuyện rất tốt! 
Ở trong cung, ngươi yếu nhược, người khác liền dám cưỡi lên đầu ngươi. 
Bây giờ dù thế nào chủ tử nhà mình cũng coi như được Thái tử thích, sợ cái gì? 
Chung ma ma đỡ tay Phùng Liên Dung, ưỡn ngực đi về phía trước. 
An Khánh công chúa tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, kêu lên: “Ngươi đứng lại đó cho ta!” 
Phùng Liên Dung không đếm xỉa đến, như là không nghe thấy. 
Tôn Tú và Tiểu Chung ma ma hai mặt nhìn nhau, cũng cùng đi theo. 
An Khánh công chúa không còn cách nào khác, thế nào cũng không thể gọi cung nhân ngăn cản đúng không. Thứ nhất, cung nhân hai bên nhân số không sai biệt lắm, chẳng lẽ còn có thể đánh nhau? Nhưng nàng ta lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sung-phi/753909/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.