Cô bé này nấu ăn thật là ngon, tuy nhiên nếu cháo này không phải nàng bón mà do chính mình tự ăn, chậm rãi thưởng thức hương vị sẽ thấy ngon hơn nhiều.
Từng miếng cháo ấm áp theo yết hầu chảy đến dạ dày, thân thể do mất nhiều máu nên trở nên lạnh lẽo cũng đã cảm thấy ấm áp hơn, bụng vốn luôn kêu do đói cũng tạm thời ổn định lại.
Cho Mộ Tư Thần ăn hết một bát cháo, Cố Vân Niệm liền không bón nữa.
Thấy Mộ Tư Thần ăn còn chưa no, ánh mắt có vẻ trông mong để ăn nữa, nhưng Cố Vân Niệm cũng không mềm lòng.
Thu dọn bát, muỗng, Cố Vân Niệm liếc qua nói: "Buổi tối không nên ăn nhiều, mười lăm phút sau tôi tới giúp anh uống thuốc."
Nàng cầm theo bát và bước xuống gác, đi vào phòng bếp nhìn qua ấm thuốc đang sắc, vặn nhỏ lửa lại.
Cố Vân Niệm nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng đã đủ, lại lên gác giúp Mộ Tư Thần uống thuốc, lên đến nơi đã thấy Mộ Tư Thần chui ở trong chăn, mơ màng sắp ngủ.
Nghe được tiếng bước chân của nàng, có chút miễn cưỡng mà mở mắt ra.
Do trúng độc, lại mất máu quá nhiều, có thể kiên trì đến bây giờ đã là người rất có nghị lực rồi.
Cố Vân Niệm giúp Mộ Tư Thần uống thuốc xong, cho hắn nằm xuống và đắp chăn lại cho hắn cẩn thận.
"Anh ngủ đi, lúc nữa muộn muộn tôi sẽ lên xem thế nào."
Nghe giọng cô nói, Mộ Tư Thần liền bình yên nhắm mắt lại, chỉ trong phút chốc đã ngủ say.
Cố Vân Niệm trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-so-trung-than-y-hoc-ba-tieu-ngot-the/3955112/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.