Trên tay hắn truyền đến một trận đau nhức do bị phản phệ.
Tạ Cẩm Thành mau chóng cắn chặt răng lại, ôm lấy cánh tay bị chấn, đau đến mức ứa ra nước mắt, trực tiếp khom người nằm xuống bên cạnh Vân Dung luôn.
Đau quá!!!!
【 Trên người hắn có cái quỷ gì vậy a?! 】
Hệ thống trả lời 【 Giao sa, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, ngươi dùng linh lực đánh y tất nhiên sẽ bị phản kích. 】
Tạ Cẩm Thành hít khí nói:
【... Lần sau nói sớm một chút đi, nếu không ta đang sống sờ sờ có lại khả năng lăn đùng ra chết mất. 】
Hắn một mặt dùng linh lực muốn áp chế cơn đau, nhưng lại không thay đổi được gì, cảm giác đau đớn vẫn rõ ràng như cũ.
Hệ thống nói cho hắn, đây là di chứng kiếp trước tự bạo lưu lại, sẽ làm hắn đau đớn gấp mấy lần so với người thường.
Tạ Cẩm Thành cũng không phải là dạng yếu đuối, nhưng nước mắt sinh lý vẫn không khống chế được.
Hắn vừa dứt lời, Vân Dungvốn dĩ đang nằm bên cạnh đột nhiên động đậy.
Tạ Cẩm Thành sợ tới mức cứng đờ.
Hắn mau chóng hoàn hồn, tay nhéo Chuyển Sinh thảo như cỏ cứu mạng.
Người này mới vừa rồi là giả bộ ngủ?
Hắn chính là chờ hiện tại có lý do mới giết mình?
Trong bóng đêm vang lên tiếng Vân Dung nhẹ nhàng thở dài một cái.
"Đừng nhúc nhích."
Ban đêm sáng lên một tia sáng mỏng manh mà nhu hòa, là từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-sau-su-ton-lay-menh-cau-he/2625593/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.