Chương trước
Chương sau
“Đã thích, Thế tử phi mau nếm thử xem kim ngọc mãn đường nay có hợp khẩu vị không?” Ngọc Quý Phi giơ giơ tay, ý bảo Khương Ấu An cầm đũa.

“Thích ăn cua, kim ngọc mãn đường này tất nhiên hợp khẩu vị, trẫm rất thích, chỉ tiếc thứ này ăn nhiều bụng không thoải mái.” Hoàng Thượng cười nhìn Khương Ấu An.

“Con cua tính hàn, bệ hạ xác thật không nên ăn nhiều.” Thái y ở một bên nói.

Hoàng Thượng cười ha hả.

“Thiếp thân cũng thực thích đâu, Thế tử phi, ngươi mau nếm thử đi!” Mộ Chiêu Nghi cười khanh khách.

Tất cả mọi người đang nhìn Khương Ấu An.

Khương Ấu An nhìn bàn thức ăn tinh xảo trước mặt, ăn đi, dị ứng tất nhiên không thể hết, không ăn, thuyết minh nguyên nhân, chỉ sợ Thánh Thượng cũng sẽ không tin tưởng việc nàng bị dị ứng cua.

Nàng còn đang suy nghĩ, một ngón tay thon dài như ngọc đem mâm đồ ăn trước mặt nàng bưng lên, để sang một bên.

Hành động này của Mặc Phù Bạch, không chỉ có làm Khương Ấu An sửng sốt, mọi người nhìn đến đều hơi hơi sửng sốt, không rõ thần Nam Vương phủ Thế tử là có ý tứ gì?

Khương Ấu An nhìn phía hắn.

Mặc Phù Bạch ngước mắt nhìn về Hoàng Thượng ở ghế trên, tiếng nói trầm thấp mà bình tĩnh: “Nàng ăn cua thân mình sẽ phát ngứa.”

Lời này vừa nói, Hoàng Thượng ngơ ngác trả lời: “Như vậy a, không ăn liền không ăn đi!”

Mộ Chiêu Nghi vẻ mặt kinh ngạc: “Chính là, ngày xưa Thế tử phi ba ngày hai bữa liền ăn bánh gạch cua, cũng không thấy nàng bị làm sao a?” Nói xong, còn nhéo khăn tay khẽ che môi, lộ ra một bộ dáng mình nói sai rồi.

Trong điện không khí trở nên vi diệu lên.

Mặc Phù Bạch xốc xốc mí mắt, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm lạnh lùng b.ắ.n về phía Mộ Chiêu Nghi: “Ngươi trước kia ngu, hiện tại cũng ngu, không đại biểu tất cả mọi người giống nhau.”

Toàn trường: “???”

Khương Ấu An: “?”

Khương Ấu An mở to đôi mắt nhìn Mặc Phù Bạch.

Ý tứ của hắn, là nói chính mình ngu xuẩn?

Tựa hồ là chú ý tới cảm xúc của người bên cạnh lại trở nên không quá thích hợp, Mặc Phù Bạch trầm ngâm một lát, lại lại bổ sung một câu: “Nội nhân trước kia ăn con cua thân thể không khó chịu, hiện giờ ăn con cua da thịt lại dễ phát ngứa.”

Khương Ấu An lúc này mới minh bạch Mặc Phù Bạch ý tứ.

Hắn không phải nói chính mình ngu xuẩn.

Mà là lấy Mộ Chiêu Nghi làm so sánh.

Mọi người cũng đều dần dần phản ứng lại đây.

Ánh mắt nhìn Mặc Phù Bạch cũng trở nên không giống nhau.

Hắn cũng dám ở trước công chúng, nói thẳng Mộ chiêu nghi ngu xuẩn? Vẫn là trực tiếp như vậy ……

Mộ Chiêu Nghi đại khái cũng không nghĩ tới Mặc Phù Bạch sẽ làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nói nàng ngu xuẩn, trong lúc nhất thời sắc mặt trở nên cực kỳ nan kham, lại nhịn không được làm ra bộ dáng ủy khuất nhìn về phía Hoàng Thượng.

Trong lúc nhất thời, không khí trong đại điện cũng trở nên quỷ dị mà vi diệu.

Mọi người đều đang chờ Hoàng Thượng mở miệng……



Hoàng Thượng nhịn không được nhìn Mặc Phù Bạch nhiều hơn một chút, lời nói đến bên miệng, lại vẫn là chưa nói ra tới, hơn nữa thực mau liền làm bộ dáng giống như không có việc gì: “Kia cái gì……. Phía trước Khổng thái y không phải nhưỡng một loại rượu trái cây sao? Nói là dùng một loại quả có thể dưỡng nhan để sản xuất, hôm nay gia quyến của chư vị ái khanh đều tới, không bằng liền đem rượu trái cây lấy ra tới nhấm nháp?”

Ngọc Quý Phi cùng Hoàng Thái Hậu sau khi nghe được Hoàng Thượng nói sang chuyện khác, đều nhịn không được nhìn hắn nhiều hơn.

Khổng thái y đứng dậy: “Bệ hạ, rượu trái cây đã chuẩn bị xong.”

“Vậy nhanh mang lên đi!”

Tình tiết mới vừa rồi tựa hồ cứ như vậy liền qua.

Mọi người cũng chưa hé răng, tâm tư lại là khác nhau.

Chỉ có Mộ chiêu nghi, tức giận đến mức đôi tay ở dưới tay áo nắm chặt lại thành nắm tay.

Thần Nam Vương Thế tử kia trước mặt mọi người nói năng lỗ mãng, bệ hạ thế nhưng coi như không có việc gì phát sinh?

Chuyện này làm cho nàng về sau gương mặt này đặt ở chỗ nào a?

Mắt Mộ Chiêu Nghi hướng tới Khương Ấu An nhìn.

Hận đến ngứa răng.

Khương Ấu An cũng là bội phục.

Không hổi là vai ác đại BOSS trong sách, thế nhưng trực tiếp mạnh mẽ như vậy.

Bất quá……

Giống như hắn cũng là vì chính mình……

Khương Ấu An chớp chớp đôi mắt, mới nhớ tới, hắn như thế nào biết chính mình ăn cua bị dị ứng?

Ngày xưa, Khương Diệu Diệu thích ăn bánh gạch cua, khi các ca ca trong nhà đi ngang qua cửa hàng bán bánh gạch cua, đều sẽ mua hai phần, một phần cho Khương Diệu Diệu, một phần cho nàng.

Kiếp trước, nàng là cỡ nào khát vọng thân tình a!

Khi Khương Tu Trạch lần đầu tiên mua tới hai phần bánh gạch cua, đem một phần trong đó đưa cho nàng, nàng kích động không thôi, cho rằng các ca ca cũng bắt đầu để  ý đến nàng, cho nên nàng không nói mình bị dị ứng cua.

Nàng sợ nếu nói ra, mới vừa rảo bước tiến lên một quan hệ, lại trở về chỗ cũ.

Nàng không chỉ có che giấu việc mình ăn cua sẽ bị dị ứng, còn làm trò ăn trước mặt Khương Tu Trạch, ăn một cái nói ăn rất ngon, trong miệng cắn đến đầy mồm, trong mắt đều là tươi cười, nói lần sau nhị ca lại mua cho ta.

Một phần bánh gạch cua xuống bụng, đổi lại chính là, suốt đêm ngứa đến mức không thể ngủ, còn phải thừa dịp thời điểm trời vừa sáng, từ trên giường bò dậy, đi ra cửa bốc thuốc.

Nàng kiếp trước là thật ngu xuẩn a!

Những suy nghĩ đó nảy lên trong lòng nàng, Khương Ấu An nhịn không được nhìn về phía Mặc Phù Bạch, cầm lòng không được hỏi: “Ngươi như thế nào biết ta ăn cua sẽ bị dị ứng?”

Nàng nhớ rõ, chuyện này không ai biết.

Trừ bỏ ngày đó, nàng nói cho Khương Tu Trạch ở ngoài.

Huống hồ, ngày đó nàng cũng không mang thị vệ ở bên người.

Hắn lại là từ đâu biết được?

“Ngày ấy ở Tùng Tuyết Viện dùng cơm sáng, nương nói muốn đưa mấy con cua đến Tử Lâm Viện, ngươi nói ăn không hết.”



Khương Ấu An sửng sốt.

Nàng hình như là nói qua……

Bất quá cũng liền như vậy thuận miệng vừa nói, hắn thế nhưng nhớ kỹ?

Đôi mắt Mặc Phù Bạch thật sâu nhìn Khương Ấu An, môi mỏng hơi hơi giật giật.

“Ngốc.”

Hắn phun ra một chữ.

Khương Ấu An mặt mày trừu hạ.

Hắn nói ngốc này là định nghĩa lời nói lúc trước với Mộ Chiêu Nghi sao?

Đôi mắt phượng đen nhánh sâu thẳm đến tận cùng kia của hắn, trong mắt để lộ ra sự sắc bén, phảng phất có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Khương Ấu An.

Khương Ấu An bỗng nhiên thực hối hận, chính mình vì cái gì muốn cùng Mặc Phù Bạch nói những lời này đó!

Bất quá, ngày đó nàng mới vừa trọng sinh, mặc kệ người trước mặt là ai, nàng đều sẽ phát tiết ra tới.

Chỉ vì trong lòng chồng chất cảm xúc quá nhiều.

Nhiều đến làm nàng hít thở không thông.

Khương Ấu An còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thình lình tay phải bị một bàn tay to nắm lấy.

Khương Ấu An bỗng dưng hoàn hồn, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Mặc Phù Bạch.

Ánh mắt của nàng quá mức sạch sẽ, lại sáng đến làm người vô pháp nhìn thẳng.

Mặc Phù Bạch ho nhẹ một tiếng, chậm rãi dời đi tầm mắt, thấp giọng nói: “Lạnh.”

Khương Ấu An: “Ta không lạnh.”

“…… Ta lạnh, cho ta ấm áp tay.”

Khương Ấu An: “…………”

Tay cẩu nam nhân kia so với tay nàng còn ấm hơn!!!

Có cung nữ bưng rượu trái cây đi lên.

Khương Ấu An ngửi hương vị, đã bị hấp dẫn.

hương vị này so với rượu trái cây của Tuyết Dao tỷ làm còn muốn thơm hơn a!

Có cung nữ mang ly lên, đều đổ rượu trai cây vào ly cho Khương Ấu An và Mặc Phù Bạch.

Khương Ấu An vừa định bưng lên lướt qua một ngụm, nhưng là tay phải bị Mặc Phù Bạch gắt gao nắm chặt.

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.